Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 917: Bật Chế Độ Rảnh Tay

Thứ Hỏa Chồn nhìn nhìn Vương Triệt và kêu lên hai tiếng, ý nó hỏi anh có kế hoạch gì không?
Hiển nhiên, muốn dẫn dụ Thần Diễm Cự Nhân thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mặc dù Thứ Hỏa Chồn đang rất tức giận, nhưng nó vẫn biết rõ Thần Diễm Cự Nhân chưa chắc sẽ bị nó dẫn dụ ra ngoài.
Chỉ dựa vào một con Thứ Hỏa Chồn như nó thì trừ phi trực tiếp dùng chiêu tự bạo để công kích người ta thôi.
Vương Triệt móc ra gốc Thanh Diễm Địa Tâm Hà hái được lúc trước và nói: "Dùng cái này!"
Mặc dù Thanh Diễm Địa Tâm Hà đã hoàn toàn bị trùng võng của Tiểu Mao Trùng bao vây, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn sẽ tuôn ra từng ngọn lửa màu xanh lục, làm tản ra năng lượng hỏa diễm rất nồng đậm.
Hai mắt của Thứ Hỏa Chồn liền tỏa sáng, vì nó ngay lập tức đã nhận ra được vật này.
Vương Triệt nói: "Mi mang theo vật này và chỉ cần có thể đến gần Thần Diễm Cự Nhân, vậy khả năng rất lớn nó sẽ bị mi hấp dẫn."
Thứ Hỏa Chồn có chút kinh ngạc mà nhìn Vương Triệt kêu lên: "Hú hú? (Anh không sợ tôi sẽ trực tiếp mang thứ này bỏ đi sao?)
Hiển nhiên nó cũng biết rằng Thanh Diễm Địa Tâm Hà chính là bảo bối.
Vương Triệt nói: "Nếu như mi có thể trực tiếp mang đi thứ này, vậy lúc trước mi cũng sẽ không tuân thủ lời hứa mà dạy cho Hùng Bảo chiêu thức ‘bàn thạch phấn chiến’ kia."
Thật ra Thứ Hỏa Chồn có mang đi hay không cũng không quan trọng.
Vì Vương Triệt đã lấy xuống hạt sen nên chờ sau này đẳng cấp hồn lực của anh cao hơn một chút là anh sẽ trực tiếp trồng nó ở trên linh điền, vậy cuối cùng nó cũng có thể chậm rãi mọc lên Thanh Diễm Địa Tâm Hà.
Làm một đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên trên vạn năm, nên từ trước đến giờ Vương Triệt đều không gấp.
Tài nguyên có thể tiếp tục tạo ra mới là điều trọng yếu nhất.
Chỉ cần có thể tái tạo vậy thời gian bao lâu Vương Triệt cũng có thể chờ nổi.
Đương nhiên, lấy bản tính của Thứ Hỏa Chồn thì loại chuyện như vậy là rất không có khả năng xảy ra.
Thứ Hỏa Chồn khinh thường mà cười một tiếng rồi nhìn xem Vương Triệt kêu lên: "Hú hú! (Anh cho rằng anh hiểu tôi rất rõ à?)"
Nhưng sau đó nó lại gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Thấy vậy mà Vương Triệt lấy ra một ít thuốc bổ và thuận tiện dùng chiêu Sinh Mệnh Chi Thủ để khôi phục một chút cho Thứ Hỏa Chồn.
Rốt cuộc sau một hồi, Thứ Hỏa Chồn đã cõng lên trùng võng chui vào bên trong lòng đất, và nhắm theo phương hướng của Thần Diễm Cự Nhân mà vọt tới.
Cường độ của hỏa diễm trên mặt đất quá cao, cho nên nếu nó ở quá lâu thì cũng rất khó chịu.
Nhưng Thứ Hỏa Chồn có thể đào hang phía dưới hoang thổ, nên tương đối mà nói nó sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Sau đó Vương Triệt chỉ yên tĩnh chờ đợi.
Chỉ cần Thần Diễm Cự Nhân rời đi khu vực tầng thứ bảy và biến mất trong tầm mắt, vậy Tiểu Mao Trùng sẽ có thể động thủ.
Vương Triệt hình như đã nghĩ đến điều gì mà trong lòng hơi động:
"Bọn người Thẩm Minh Loan hẳn là cũng đã đi đến khu vực tầng thứ bảy rồi."
"Biện pháp này không khó để nghĩ ra, chỉ là có làm được hay không thôi. Không biết bọn họ sẽ làm như thế nào đây?"
Vương Triệt và đám Tiểu Mao Trùng yên tĩnh chờ đợi.
Tiểu Mao Trùng dùng cái đuôi đào xuống hoang thổ, sau đó đem mình chôn lấp và chỉ lộ ra cái đầu.
Nó còn lộ ra vẻ mặt rất thoải mái.
Bởi vì nhiệt độ bên trong hoang thổ cực kỳ dễ chịu với nó, chất lượng đất cũng tương đối xốp, khi ngâm mình ở bên trong thì cũng giống như tắm suối nước nóng vậy.
Từ Lực Kiếm và Hùng bảo thấy cũng học theo, cả hai nhao nhao đào hố và sau đó chui vào.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Thần Diễm Cự Nhân ở phía xa và vừa ngâm mình ở bên trong hoang thổ, cả đám nhóc lộ ra biểu cảm rất sảng khoái.
Tiểu Mao Trùng: "o'w`o!"
Từ Lực Kiếm: " ('? ? ? `) !"
Hùng Bảo: "- ? ? ? - !"
Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng đã đi qua một tiếng.
Ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ vang dội!
Đại địa chấn động, thân ảnh của con Thần Diễm Cự Nhân kia bỗng nhiên cao lên, giống như là từ tư thế ngồi mà biến thành tư thế đứng.
Nó bắt đầu chuyển động và bắt đầu bước đi.
Vương Triệt gật đầu và nhìn về phía Tiểu Mao Trùng nói: "Được rồi!"
Nhưng anh phát hiện ba đứa nhóc này vậy mà đều đã ngủ thiếp đi.
"Zzzz…."
Đoán chừng là chúng đã rất thư thái khi nằm ở bên trong hoang thổ.
Vương Triệt bỗng nhiên nói ra một câu: "Cập nhật chương mới!”
Ngay lập tức, con mắt của Tiểu Mao Trùng đột nhiên mở ra, một hồi sau nó liền từ trong hoang thổ nhảy bật ra và hướng về phía Vương Triệt mà nhìn xem một chút.
Đâu đâu đâu? Tôi muốn xem, tôi muốn xem!
Sau đó Hùng Bảo cũng mở to mắt và nhảy bật ra rồi nhìn trái ngó phải.
Tôi cũng muốn xem!
Cuối cùng mới là Từ Lực Kiếm bay ra.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy hai tay của Vương Triệt trống trơn, ngay cả giấy vẽ cũng không có thì cả đám mới biết là mình đã bị lừa.
Vương Triệt nói: "Làm việc thôi nào!"
Tiểu Mao Trùng: " (╬


д


) !"
Hùng Bảo thì gãi gãi đầu và cười ngây ngô một tiếng.
Vương Triệt chỉ về phía Thần Diễm Cự Nhân đã đứng lên ở phía trước, nói: "Chuẩn bị một chút đi!"
Tiểu Mao Trùng hừ hừ vài tiếng rồi nhìn về nơi xa, nó bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái.
Không bao lâu sau, Thần Diễm Cự Nhân đã bắt đầu động tác di chuyển.
Mỗi một bước đi của nó thì mặt đất đều sẽ rung động mấy lần.
Nhưng điều khiến cho Vương Triệt cảm thấy có chút kỳ lạ đã phát sinh.
Vì Thần Diễm Cự Nhân lúc thì di chuyển về bên trái, lúc thì di chuyển về bên phải, tuyến đường di của nó chuyển vô cùng quỷ dị.
Vương Triệt khẽ nhíu mày, nói:
"Thứ Hỏa Chồn đang di chuyển kiểu gì vậy? Làm sao mà lúc thì bên trái lúc thì bên phải vậy chứ? Trực tiếp đi thẳng không được sao? Chờ một chút, chẳng lẽ là…"
“Chẳng lẽ Thần Diễm Cự Nhân còn bị hấp dẫn bởi thứ khác? Là đám người Lý Vân Tụ ư? Bọn họ cũng muốn đối phó với con Thần Diễm Cự Nhân này à?"
Vương Triệt suy nghĩ rồi không khỏi cười, nói: "Nếu là trùng hợp như vậy thì ta cũng không cần lãng phí thời gian để đối phó Thần Diễm Cự Nhân nữa! Đợi lát nữa Hùng Bảo sẽ trực tiếp tiến vào tu luyện là được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận