Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 747: Một Con Gấu Trúc

Vương Triệt nói:
"Trước tiên hấp thụ Đế Băng Linh Diễm rồi ngưng tụ ra Mộc Hồn Nguyên."
"Sau khi hấp thụ Đế Băng Linh Diễm, Hỏa Hồn Nguyên của mi sẽ càng mạnh hơn, nên hồn kĩ Hỏa Diễm mà mi thi triển ra cũng sẽ mạnh hơn, đồng thời mi cũng có thể sử dụng Hỏa Hồn Nguyên để phóng ra loại Đế Băng Linh Diễm này, cộng thêm bản thân Hỏa Hồn Nguyên sinh ra Tiên Thiên Hồn Hỏa nữa."
"Đã có hai loại Hỏa Diễm này nên chiêu Trùng Nộ Hỏa Liên của mi sẽ càng thêm mạnh mẽ."
Thực ra Vương Triệt suy nghĩ nếu đã có Đế Băng Linh Diễm thì sau này anh sẽ có thể luyện chế ra một ít đan dược đặc biệt càng thêm thuận tiện...
Chiêu Trùng Nộ Hỏa Liên gì gì đó là Vương Triệt sẽ không thèm để ý đến.
Lục Mao Trùng: " (? ? ?)"
Vương Triệt nói: "Có Mộc Hồn Nguyên rồi thì sau này mi có thể được ăn càng nhiều những món ngon. Cho nên mi phải tranh thủ tu luyện và sau đó mi có thể bắt đầu học hồn kĩ hệ không gian."
"Đến lúc đó chúng ta lại đi một chuyến đến cửa ải thứ sáu của linh hồn huyễn cảnh, để xem nơi đó còn có loại Hỏa Diễm đặc biệt nào khác hay không, nếu có thì để mi hấp thụ luôn.”
Lục Mao Trùng nghe vậy liền gật đầu liên tục và thần nhủ: Tiểu Kiếm Kiếm đều đã có ba loại lôi đình, nên dù thế nào mình cũng phải có được ba loại Hỏa Diễm, nếu không làm sao mình có thể làm đại ca của nó được?
Trong lòng vừa nghĩ như vậy thì Lục Mao Trùng liền dâng trào cảm xúc, nó lập tức bắt đầu hấp thụ Đế Băng Linh Diễm.
Vương Triệt ở một bên hộ pháp cho nó nhằm đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên tham gia Đông Nông Thịnh Hội mà thực sự anh đã đạt được rất nhiều lợi ích.
Chuyến đi này Vương Triệt đã đạt tới 49 sợi Bách Luyện Hồn Lực, bốn khối linh điền đã mở ra và cũng sắp đến mở ra khối thứ năm rồi.
Cũng đạt được vài loại hạt giống hồn thực trung cấp cùng với một ít tài nguyên, và Lục Mao Trùng đã có thêm trang bị mới để huấn luyện, sau đó lại có được Đế Băng Linh Diễm và một trái cây thiên tài địa bảo.
Đang mãi suy nghĩ thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh truyền đến.
Chỉ thấy toàn thân Lục Mao Trùng đứng bên cạnh Vương Triệt bắt đầu dần dần thiêu đốt từng đợt lại từng đợt Hỏa Diễm màu xanh lam.
Nhiệt độ xung quanh đã hạ thấp xuống, cảm giác giá lạnh chầm chậm xâm nhập vào xương cốt cho đến linh hồn.
Hỏa Hồn Nguyên giống như mặt trời mà sáng rực trong cơ thể của Lục Mao Trùng.
Hỏa Diễm màu xanh lam thì tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Vương Triệt suy nghĩ và lấy ra một cây Thủy U Lan đặt ở trên người Lục Mao Trùng.
Thủy U Lan lập tức bị hòa tan và biến thành dạng nước đá thuần khiết.
"Hiệu quả cũng không tồi, nhiệt độ của Hỏa Diễm này xem ra là cực thấp, nhưng vẫn có thể chiết xuất hết tạp chất bên trong hồn thực. Nếu dùng nó để luyện đan chế thuốc thì quả thật là không tồi.
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Mà nếu dùng Hỏa Diễm này cho hồn kĩ thì chỉ sợ hồn kĩ sẽ xảy ra thay đổi rất lớn.
Còn nếu dùng cho thực chiến và dựa theo cảm giác khi trèo lên núi băng của Vương Triệt, vậy hẳn là sẽ có thể đóng băng kẻ địch, đồng thời còn có thể trải nghiệm cảm giác bùng cháy.
Có thể nói là ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’.
Gốc Băng Linh Cổ Thần Thụ kia còn có tên là Băng Diễm Thần Mộc, nên Hỏa Diễm mà nó dùng để tu luyện đương nhiên sẽ vô cùng đặc biệt.
Băng và hỏa là hai loại sức mạnh bài xích nhau, nhưng nó còn là hồn sủng hệ Thảo Mộc, có lẽ năng lượng hệ Thảo Mộc đã ổn định năng lượng hệ băng và hệ hỏa, cho nên mới sẽ sinh ra loại hồn sủng này.
Và Hỏa Diễm màu xanh lam nhìn cũng thật đẹp.
Hỏa Chủng của Đế Băng Linh Diễm nhìn thì nhỏ bé, nhưng lúc hấp thụ là nó mới thực sự bùng nổ thiêu đốt.
Tu luyện cả đêm thì Hỏa Chủng mới dần dần bị hấp thụ xong, và tất cả đều dung nhập vào bên trong Hỏa Hồn Nguyên.
Kế tiếp chính là tu luyện Mộc Hồn Nguyên.
Nhưng trước tiên Vương Triệt dự định sẽ thí nghiệm uy lực của Đế Băng Linh Diễm này đã.
Vào lúc sáng sớm, Vương Triệt dẫn Lục Mao Trùng đi rèn luyện.
Trường học hiện tại rất thoáng đãng, bởi vì Đông Nông Thịnh Hội mới vừa kết thúc nên rất nhiều bạn học thực ra đều còn ở thủ đô Giang mà chưa quay trở lại.
Cả hai đi vào ngọn núi lớn và vẫn là tiến hành huấn luyện mang tính cơ bản trước.
Lục Mao Trùng hơi có chút lười do nó đã tu luyện cả đêm, nên nó cảm thấy muốn nghỉ ngơi một chút.
Chạy được một lúc thì nó nhân lúc Vương Triệt không chú ý mà nằm ở trên mặt đất nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vương Triệt đi theo phía sau hỏi: "Vừa trở về mà đã lười liếng rồi à?"
Lục Mao Trùng lập tức bật dậy và kêu lên vài tiếng, ý nói nó đang chờ anh chứ không phải là lười biếng.
Vương Triệt chỉ về phía trước nói: "Chỉ biết tìm cớ! Xông lên đi!"
Lục Mao Trùng yếu ớt xông lên.
Thấy vậymà Vương Triệt không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một luồng gió gào thét thổi tới.
Chỉ thấy một con gấu trúc núc ních đang vừa kêu la vừa chạy qua ngay bên cạnh.
Dường như nó cũng đang tiến hành huấn luyện.
Con gấu trúc cao hơn một mét, bộ lông hai màu đen trắng rõ ràng, trên đầu nó còn buộc một sợi dây màu đỏ bay phấp phới theo gió.
Nhưng nó không phải chạy bằng bốn chân mà lại dùng hai chân để chạy giống như con người.
Hai chân trước thì làm đồng tác đánh tay về trước về sau để duy trì sự cân bằng của cơ thể.
Tốc độ của nó rất nhanh, y như là một trận gió lốc thổi qua vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận