Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 407: Vết Tích Chiến Đấu

Trên đường đi, Lâm Dương càng suy nghĩ càng thì cảm thấy thú vị:
"Nếu là học sinh bình thường, vậy đây sẽ không gọi là dũng khí, mà gọi là không biết trời cao đất rộng. Nhưng làm quán quân Khải Huyền Cúp năm nay thì không thể nói là không biết trời cao đất rộng được."
"Để có thể trở thành quán quân Khải Huyền Cúp, thiên phú, thực lực cùng với các phương diện khác nếu thiếu một thứ cũng không được. Dưới tình huống đã biết không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ mà còn muốn đến nơi đây, nghe Chu Hình nói cậu ta còn có thể để cho Không Thần Long khôi phục một chút ý thức."
"Chuyện này... Ngay cả bản Thiên Vương nghe xong cũng cảm thấy vô cùng hoang đường."
"Cái tên đại ngớ Lý Ngạn Minh kia vậy mà còn đồng ý, rồi còn lập xuống quân lệnh nữa..."
"Và thêm cả cô bé kia nữa..."
"Rốt cuộc vị bạn học Vương Triệt này có tự tin và nhân cách mị lực đến cỡ nào đây?"
Lâm Dương cảm thấy rất hiếu kì.
Đối với thiên tài châu Tây Nhạc thì ông ta cũng đã biết đến.
Nhưng biết đến cũng không có nghĩa là đã tiếp xúc.
Vì bản thân ông ta còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Dù là thiên tài đi nữa thì câu lạc bộ Diễm Dương cũng sẽ tiếp xúc để bồi dưỡng.
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng ta chưa từng thấy một vị học sinh thú vị như vậy."
Lâm Dương càng nghĩ càng cảm thấy tò mò trong lòng.
Hôm nay ông ta đến đây cũng một phần là do Chu Hình thỉnh cầu.
Vì dù sao Chu Hình cũng là người của bộ trung ương thứ chín của chiến khu Đông Hoa.
Còn một phương diện khác chính là bản thân ông ta cũng có chút tò mò.
Không bao lâu sau, Lâm Dương đã đến khu vực thượng tầng, thấy được bốn miếng đất lơ lửng mông lung kia.
Hơi thở của ông ta hạ xuống đến thấp nhất, giao động hồn lực của bản thân cũng bắt đầu bị che giấu.
Nhìn ông ta bây giờ không khác gì một người bình thường.
Cuối cùng cũng đến nơi này nên vẫn phải cẩn thận vạn phần.
Với khí tức Thiên Vương, hơi không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến Không Thần Long.
"Theo lời của Chu Hình, trước mắt hẳn là cậu ta đang ở mảnh đất lơ lửng thứ hai... Để chắc chắn thì ta vẫn nên đi vào mảnh đất lơ lửng thứ nhất để nhìn thử xem sao."
Lâm Dương không chút do dự mà tiến vào mảnh đất lơ lửng thứ nhất.
Huyễn tượng vệ thú trong này cực kỳ kỳ lạ, là do Không Thần Long năm đó lúc ngủ say bày ra.
Chính là để đề phòng có người quấy rầy nó.
Vào mấy năm trước, thực lực của những huyễn tượng vệ thú này cũng không yếu.
Bọn chúng huyễn hóa ra bất luận một con Cổ Hồn thú nào cũng đều sẽ căn cứ vào thực lực của người hoặc là Hồn thú tiến vào miếng đất lơ lửng trong tọa độ không gian để tiến hành huyễn hóa.
Cho nên, anh càng mạnh thì càng khó đánh thắng nó.
Nhưng nếu như anh mạnh tới trình độ nhất định, vậy thật ra sẽ không coi là vấn đề gì lớn.
Mà phiền phức thực sự chính là, lúc Hồn thú động thủ không thể phóng xuất ra giao động hồn lực có tu vi hồn lực vạn năm trở lên.
Khế Hồn Sư trên cấp 50 động thủ thì giao động hồn lực mà bọn họ sinh ra đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Không Thần Long.
Nên với họ sẽ có một chút phiền phức.
Nhưng đối Lâm Dương mà nói thì cũng không có gì phiền phức.
Bởi vì ông ta không cần đánh bại huyễn tượng vệ thú, vì ông ta đâu muốn đi gặp Không Thần Long.
Ông ta chỉ đến tìm người mà thôi.
Lâm Dương tiến vào mảnh đất lơ lửng thứ nhất, sau khi không thấy được người thì ông ta căn bản không để ý tới con huyễn tượng vệ thú kia, mà trực tiếp mở ra không gian thông đạo.
Hồn sủng thứ bảy của ông ta là một con hồn thú thuộc hệ Không Gian. Bởi vì vừa thu phục bồi dưỡng khoảng mấy năm nên trước mắt tu vi hồn lực của nó vẫn chưa đến vạn năm.
Nên khi thi triển Hồn kỹ sẽ không sinh ra giao động hồn lực quá mãnh liệt.
Đối với loại không gian nho nhỏ như mảnh đất lơ lửng này nó có thể trực tiếp mở ra không gian thông đạo.
Lâm Dương gật đầu nói: "Mảnh đất lơ lửng thứ nhất không có, xem ra cậu ta đang ở mảnh đất lơ lửng thứ hai."
Ngay sau đó ông ta lại tiến vào mảnh đất thứ hai.
Sau đó vẻ mặt Lâm Dương vô cùng nghi hoặc nói: "Người cũng không ở đây, chẳng lẽ không gian thông đạo của mảnh đất lơ lửng thứ nhất đã trực tiếp tiến vào lĩnh vực không gian của Không Thần Long? Vận khí này cũng quá kém đi..."
"Không được, tìm tiếp xem sao!"
Rất nhanh sau đó, ông ta lại tiến vào mảnh đất lơ lửng thứ ba.
Nhưng vẫn như cũ là không có ai.
Cuối cùng Lâm Dương lại tiến vào mảnh đất lơ lửng thứ tư, vẫn vậy đều không có ai!
Lâm Dương liền ngây ngẩn cả người.
"Đều không có ai, chẳng lẽ... Hiện tại cậu ta đã nhìn thấy Không Thần Long rồi sao?"
“Nhưng mà cậu ta đã đi vào chỗ của Không Thần Long từ mảnh đất lơ lửng nào chứ?”
Lâm Dương nhớ lại một chút, ánh mắt ông ta dần dần thay đổi.
Vì khi nãy ông ta đã phát hiện ra một vấn đề.
Bên trên bốn mảnh đất lơ lửng đều có vết tích chiến đấu vừa mới hình thành.
Bốn mảnh đất lơ lửng này trên cơ bản là không có người đến, nếu không ngoại trừ chuyện Không Thần Long ra thì một năm cũng không có mấy người lui tới.
Cho nên sẽ không có bao nhiêu vết tích chiến đấu.
Nếu như Thiên Vương đến đây để giải quyết những con huyễn tượng vệ thú kia, mặc dù khá là phiền phức nhưng đều sẽ có biện pháp của riêng mình mà có thể giải quyết nhanh chóng.
Cho nên sẽ không sinh ra quá nhiều vết tích chiến đấu.
Bởi vậy để có thể có vết tích chiến đấu như thế thì chỉ có một loại tình huống:
Nhất định là nơi đây vừa mới trải qua rất nhiều trận chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận