Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 61: Cứng Chọi Cứng

Nghe các bạn học nói như thế thì Vương Triệt chỉ biết lắc đầu, vì con Chi Vân Xà kia không hổ danh là hồn sủng cực hiếm, tốc độ trưởng thành của nó quá nhanh.
Lục Mao Trùng của anh trong bảy ngày qua, mỗi ngày đều ăn lá cây Hoa Sữa Nguyệt, chính là loại lá cây cao cấp hơn một bậc so với lá cây Hoa Sữa Bạch Sam, lại còn tăng thêm cả Thú Nguyên Công, nhưng cũng đều không thể nhanh bằng tốc độ tu luyện của con Chi Vân Xà kia.
Đóng lại nhóm chat, Vương Triệt được nghỉ một trận đấu, sau đó anh đi tới sân đấu của mình.
Vẫn như cũ là khu J, nhưng lần này là tại đài A.
Và đối của anh rất đáng chú ý.
Đó là một con Tam Giác Nham.
Tam Giác Nham là hồn sủng hệ Núi Đá, có lực phòng ngự khó bề sánh kịp, là ác mộng của tất cả hồn sủng ấu sinh.
Tại ban sơ, nhất là khi hồn sủng chưa học được Hồn kỹ, thì bất kỳ hồn sủng nào có lực công kích thông thường, cũng đều rất khó tạo thành tổn thương đối với nó.
Giữa trời nắng chang chang, nhiệt độ trở nên cực cao.
Cũng may nội bộ sân vận động lại có gió mát phất phơ.
Tại khu J, trên đài A.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi tới.
"Ồ, Lục Mao Trùng à! Tôi biết anh, anh tên là Vương Triệt!"
Trọng tài còn chưa lên tiếng, nhưng đối thủ đã lập tức chu môi huýt sáo một tiếng.
Vương Triệt trả lời: "Thật vinh hạnh."
Loại hồn sủng Tam Giác Nham này có vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt.
Thân thể nó gồm ba khối đá hình tam giác màu nâu tạo thành, hai khối đá phía trên đều có một đôi mắt.
Khối đá phía dưới thì có một cái miệng.
Ba khối đá này đều không phải loại đá có góc cạnh rõ ràng, mà chúng có chút trơn nhẵn.
Sau khi ba khối đá hợp cùng một chỗ, tạo thành một hình tam giác khá lớn, nhìn nghiêng trông như là một ụ đá dày mấy chục centimet.
Vừa nhìn liền cho người ta một loại cảm giác cực kỳ kiên cố, khó mà phá hư.
Tu vi hồn lực của con Tam Giác Nham này đã đạt tới bốn mươi lăm năm, cũng rất không tầm thường.
Mặc dù Tam Giác Nham chỉ là hồn sủng phổ thông, nhưng lực phòng ngự của nó lại vô cùng xuất chúng.
Đối thủ cười hắc hắc, nói: "Anh sẽ phải thua trận này thôi! Loại hồn sủng Lục Mao Trùng này, cho dù có đạt tới sáu hay bảy mươi năm tu vi hồn lực, thì cũng không thay đổi được gì nhiều. Căn bản nó không có khả năng phá đi lực phòng ngự của hồn sủng Tam Giác Nham của tôi."
Vương Triệt gật đầu nói: "Tôi cảm thấy anh nói rất có đạo lý."
Đối thủ tiếp tục nói: "Tôi đã xem qua một trận tranh tài của anh, cho nên anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh bại được Tam Giác Nham của tôi. Từ phương diện hình thể mà nói, con Lục Mao Trùng này của anh không thể nào quấn chặt được con Tam Giác Nham của tôi."
Đúng lúc này, trọng tài nhìn về hai bên một chút, sau đó ông ta giơ lên lá cờ trong tay, nói:
"Mời tuyển thủ hai bên ai vào chỗ nấy!"
Vương Triệt tằng hắng một cái, rồi anh vỗ vỗ vào đầu Lục Mao Trùng.
"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng gật đầu kêu lên, phảng phất như cả hai có tâm tính tương thông, nên nó đã hiểu rõ ý định của Vương Triệt.
Trọng tài lập tức lớn tiếng nói: "Trận tranh tài bắt đầu!"
Tiếng nói vừa ra trong nháy mắt, vị đối thủ kia liền phản ứng rất nhanh, hô lên:
"Tam Giác Nham, cố định thân thể trên mặt đất! Nó nhanh thì mặc kệ nó nhanh, vì nó chỉ là một con Lục Mao Trùng mà thôi. Chúng ta sẽ mài chết nó."
Anh ta vừa nói xong, con Tam Giác Nham kia liền khép kín lại ba khối đá, rồi cắm người xuống mặt đất.
Làm phát ra một tiếng bịch chấn động.
Có thể thấy được trọng lượng của con Tam Giác Nham này nặng đến kinh người!
Vương Triệt thuận miệng nói: "Trực tiếp đụng tới!"
Lục Mao Trùng liền thẳng tắp thân thể, rồi hướng thẳng về phía Tam Giác Nham mà lao tới.
Nó trông giống như một con cự mãng màu xanh lá, lao tới như một vệt ánh sáng xanh.
Đối thủ lập tức cười nói: "Cứ như thế mà lao đến sao? Tôi sợ là không được đâu!"
Trực diện lao vào Tam Giác Nham, nhất là tại lúc nó vững chắc nhất là chuyện rất nguy hiểm.
Phải biết, kết cấu tam giác là loại kết cấu cực kỳ vững chắc, vả lại trọng lượng của Tam Giác Nham là cực kỳ nặng.
Nếu như tu vi hồn lực tương đương nhau, thì gần như không có khả năng có hồn sủng nào có thể rung chuyển được nó.
Nhất là tại giai đoạn hồn sủng chưa nắm giữ được Hồn kỹ và không có thuộc tính công kích, thế thì trên cơ bản, Tam Giác Nham là một trong những hồn sủng khó giải quyết nhất.
Nếu trực tiếp đánh tới như vậy, chỉ sợ liền bị chính lực lượng của mình bắn ngược ra ngoài.
Không ít người xem đều lắc đầu ngao ngán.
Ngay cả vị trọng tài đứng một bên cũng đều cảm thấy rất buồn bực. Trực tiếp đụng vào thì... thật không nên a...
Nhưng mà, sau một khắc!
Khi đầu của Lục Mao Trùng trực tiếp đụng vào trung tâm ba khối đá của Tam Giác Nham. Chỉ nghe một tiếng nổ…
Ầm! ! !
Tựa như âm thanh núi lớn bị va chạm mạnh vậy.
Con Tam Giác Nham phát ra một tiếng tru đau đớn, ba khối đá khép lại cùng một chỗ kia của nó trong nháy mắt đã xuất hiện khe hở.
Đồng thời, mặt sân tranh tài cũng trực tiếp kéo ra một vết rãnh thật dài.
Cuối cùng Tam Giác Nham đã bị hất bay ra ngoài.
Một màn này để cho rất nhiều người xem đều chưa thể lấy lại tinh thần.
Con Tam Giác Nham kia đã bị đụng bay rồi sao? ! !
Lục Mao Trùng dùng cái đuôi vuốt vuốt đỉnh đầu, trên đầu nó đã có chút đỏ lên.
Vì con Tam Giác Nham kia quá cứng rắn!
Vương Triệt hướng về phía đối thủ vẫy tay, nói: "Đã nhường đã nhường! Đi! ! !"
Lục Mao Trùng lập tức đi theo sau lưng Vương Triệt, nó một bên dùng cái đuôi xoa đầu và một bên đi xuống đài.
Lúc này vị trọng tài cũng đã hoàn hồn, ông ta vội vàng tuyên bố: "Đài A, tuyển thủ số 23... Thắng!"
Vị đối thủ kia vẫn còn có chút choáng váng mà đứng lặng trên đài cao, khẽ nói: "Sao lại thế... Con Lục Mao Trùng này đã luyện Thiết Đầu Công chăng? Chỉ là một cú va chạm bình thường mà uy lực lại mạnh đến như vậy... Vì sao chứ? Chẳng lẽ là do chênh lệch tu vi hồn lực quá lớn ư?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận