Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 113: Chốn Dừng Chân

Lý Phó Quan nhìn về phía ông lão mù lòa hỏi: "Lý tiền bối... Những thứ này là..."
Ông lão mù lòa nói: "Hãy hủy đi tất cả vết tích tại nơi này, tạm thời phong tỏa tin tức. Mau đem những con Ô Ô Hươu này đưa đến khu vực an toàn."
"Những chuyện khác không cần quản nhiều, vì cấp trên sẽ tự có an bài cho lần hành động này."
Lý Phó Quan lập tức gật đầu, nhưng ông ta vẫn muốn hỏi rõ: "Chẳng lẽ, Hồn thú thi triển ra chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích này chính là..."
Ông ta muốn hỏi xem, có phải chuyện này có quan hệ với Lục Mao Trùng của Vương Triệt hay không?
Ông lão mù lòa thả ra câu nói rồi quay trở về chiếc xe việt dã: "Hẳn là như suy nghĩ trong lòng anh."
Nghe vạy, Lý Phó Quan liền tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

Sau khi chia tay Cầu Vồng Lộc Vương, Vương Triệt tiếp tục hướng về vị trí của rừng Phù Không mà đi.
Trên đường đi, anh vừa đi vừa nghỉ, đại khái đến lúc chạng vạng tối, khoảng cách giữa anh với rừng Phù Không chỉ còn lại mấy cây số.
"Phía trước chắc hẳn là rừng Phù Không rồi."
Vương Triệt nhìn về phía trước, tại phía cuối tầm mắt, anh thấy đó là một nơi bao phủ bởi một đoàn hư ảnh u ám.
Điều này khiến cho Vương Triệt thấy không rõ ràng, về tình huống cụ thể bên trong khu rừng là như thế nào.
"Trên đường đi ta đã chậm trễ lâu như vậy, đoán chừng ba người kia cũng đã tiến vào khu rừng đó rồi."
Trên đường đi tới đây, Vương Triệt mười phần cảnh giác.
Bởi vì anh khẳng định, sau lưng con U Lâm Xà kia chắc chắn có Khế Hồn Sư.
Nhưng tại khu vực dã ngoại này, đôi khi sẽ có Cảnh Giới Ưng bay qua, cho nên đối phương sẽ không trực tiếp lộ diện.
Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên Vương Triệt đi đường rất cẩn thận.
Và cứ đi được một đoạn đường, anh lại thuận tiện thí nghiệm thực lực của Lục Mao Trùng một chút.
Cuối cùng Vương Triệt phát hiện, sau khi đạt được chỗ tốt từ phương thức Trả Lại Sinh Mệnh của Cầu Vồng Lộc Vương, và nhờ vào sự gia trì của năng lượng sinh mệnh hệ Mộc kia, thể chất của đứa bé này đã được tăng cường thêm không ít.
Nồng độ huyết dịch của nó cũng được tăng cao.
Nhất là những đường vân màu xanh nhạt trên người nó.
Khi Lục Mao Trùng thi triển ra Hồn kỹ Bom Năng Lượng, những đường vân đều sẽ phát sáng.
Nhưng đáng tiếc, trên đường đi tới đây, Lục Mao Trùng vẫn không có hoàn toàn học được chiêu thức này.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng tiếp tục tiến lên, lại đi thêm mấy dặm đường nữa.
Anh chợt phát hiện, cách đó không xa về phía trước, đang mọc lên mấy căn nhà nhỏ bằng gỗ.
Xung quanh căn nhà gỗ có hàng rào vây quanh, bên trong hàng rào còn có không ít hồn sủng đang ăn uống vui chơi.
Tại một căn nhà gỗ đang mở cửa nằm gần chỗ Vương Triệt nhất, một bà lão đi ra với khuôn mặt hiền hòa, nói:
"Thiếu niên, trời đã sắp tối rồi, mà cháu đang muốn đi đến rừng Phù Không phải không? Vậy cháu có muốn nghỉ ngơi một chút ở chỗ bà rồi ngày mai lại đi chứ? Nơi này của chúng ta là chỗ để các hồn sủng vùng dã ngoại lui tới, và cũng chuyên cung cấp cho những Khế Hồn Sư đến đây thám hiểm nghỉ ngơi."
Vương Triệt đi tới nhìn một chút, sau đó anh từ chối: "Cảm ơn bà, cháu đã sắp tới chỗ cần đến, nên cũng không cần nghỉ tạm đâu."
Bà lão nghe vậy liền hảo tâm nhắc nhở Vương Triệt: "Vậy cháu phải cẩn thận đó! Buổi tối tại vùng dã ngoại sẽ có rất nhiều Hồn thú khá là phiền toái thường ẩn ẩn hiện hiện. Vả lại, rừng Phù Không càng là một màu đen kịt, bình thường các Khế Hồn Sư đến đây thám hiểm đều sẽ lựa chọn đóng quân một đêm tại vùng dã ngoại, để sáng mai mới lại tiến vào rừng Phù Không."
Bà lão thiện ý dặn dò: "Trước khi cháu tới đây, đã có ba vị thiếu niên tuổi tác giống cháu, và họ cũng đã nghỉ ngơi một hồi tại chỗ của bà. Chắc hẳn các cháu là quán quân của Khải Minh cúp lần này đúng không? Vậy sau khi cháu tiến vào rừng Phù Không, thì cháu cần phải cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất là nên kết bạn để mà đi cùng nhau."
Vương Triệt cảm tạ bà lão một tiếng, sau đó anh liền mang theo Lục Mao Trùng đi thẳng về phía trước.
Lục Mao Trùng quay đầu nhìn lại, trông thấy bà lão kia đang hướng về bọn họ mà vẫy tay, rồi nó kêu to hai tiếng đối với Vương Triệt.
"Ti ngô ti ngô!"
Tựa như nó đang hỏi: Tại sao chúng ta không dừng lại nghỉ ngơi một chút vậy?
Vương Triệt quay đầu nhìn lại rồi nói: "Trên đường đi chúng ta nghỉ ngơi đủ nhiều rồi. Mà rừng Phù Không bên kia chắc hẳn sẽ có người tới tiếp ứng, cho nên chúng ta không cần thiết phải trì hoãn nữa."
Một người một trùng dần dần biến mất tại cuối tầm mắt của bà lão kia.
Bà lão nhìn họ đi xa một hồi rồi mới quay người trở lại căn nhà gỗ của mình.
Trong căn nhà gỗ của bà ấy cũng có rất nhiều hồn sủng.
Bà lão đi đến bên cạnh cửa sổ và giơ tay lên, lập tức có một con Cô Minh Điểu xinh xắn bay đến trên vai của của bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận