Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 683: Ẩn Ý

Sau đó Vô Phong Thiên Vương đi đến trước mặt của Từ Lực Kiếm và suy nghĩ đánh giá nó một hồn rồi liên tiếp gật đầu.
Bất chợt Vô Phong Thiên Vương xoay người lại nhìn về phía Vương Triệt nói: "Bạn học Vương, nếu để cho chính cậu dùng Vô Phong Kiếm của tôi mà thi triển một chiêu vừa rồi thì cậu có thể học được mấy phần?"
Vương Triệt nói: "Cái này... Nếu so với bạn học Dương Tuyền thì sẽ cao hơn... Một chút xíu đi."
Lời này làm cho nội tâm của Dương Tuyền được trấn an một chút.
Bởi vì Dương Tuyền đã thừa nhận tu vi kiếm đạo của Vương Triệt cao hơn chính mình.
Cao hơn một chút thì cũng rất bình thường mà!
Nếu là ngang bằng hoặc là kém hơn mình thì Dương Tuyền sẽ cảm thấy không đúng.
Vô Phong Thiên Vương chỉ cười không nói, nhưng cũng không để cho Vương Triệt thật sự làm thử.
Từ Lực Kiếm học xong một chiêu độc môn kiếm kỹ của Thiên Vương và lại được thêm một viên Thí Kiếm Thạch, xem như thu hoạch cũng rất nhiều.
Vương Triệt chào tạm biệt Vô Phong Thiên Vương và hiệu trưởng Cố để quay trở về gian nhà gỗ nhỏ.
Đợi đến sau khi Vương Triệt rời đi, Vô Phong Thiên Vương nhìn xem cái hồ nước đã tĩnh lặng kia, nhưng trong lòng như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trong Lôi Minh Hồn Thổ, thật ra ông ta cũng có thể hiểu được vài phần.
Dương Tuyền chủ động nói: "Con muốn vào học viện để được bồi dưỡng."
Vô Phong Thiên Vương gật đầu nói: "Không tệ, rất tự giác! Vậy con muốn vào cái học viện nào?"
Dương Tuyền trả lời: "Học phủ đi Đấu Hồn đi ạ! Nơi nào càng có nhiều thiên tài thì chắc chắn sẽ có thể để con trải nghiệm được càng nhiều thứ hơn. Những học viện khác hình như đều kém hơn một chút. Con muốn lĩnh ngộ ra kiếm thuật của chính mình."
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Nếu không con hãy đến học viện Lâm Hải cũng được đấy."
Dương Tuyền: "?"
Lời nói này để cho hiệu trưởng Cố cũng ngây ngẩn cả người.
Có ý gì thế? Thiên Vương mà lại để con trai của mình đến học tập kiếm thuật và làm ruộng ở học viện Lâm Hải sao?
Hiệu trưởng Cố tựa như nghĩ đến điều gì mà không khỏi nói: "Dương Thiên Vương, cậu nói như vậy chẳng lẽ lại là vì Vương Triệt? Cậu muốn để Dương Tuyền đi theo học tập bên cạnh Vương Triệt à? Không cần thiết phải vậy đâu? Tôi cảm thấy thiên phú kiếm đạo của Vương Triệt cũng sẽ không cao hơn đứa nhỏ Dương Tuyền này đâu."
Vô Phong Thiên Vương không nói gì.
Mọi người đều không hiểu về kiếm đạo nên chỉ có thể nhìn núi thấy núi, nhìn nước thấy nước mà thôi.
Dương Tuyền trái lại noi: "Thiên phú kiếm đạo của bạn học Vương quả thực cao hơn con. Nhưng mà cũng không giống nhau! Ở học viện Lâm Hải ngoại trừ cậu ta ra sẽ không có ai biết về kiếm đạo. Nếu chỉ học tập với cậu ta thì khả năng tiến bộ sẽ rất có hạn."
Vô Phong Thiên Vương cũng không có cưỡng ép nói: "Sao cũng được, chính con tự quyết định đi. Con quả thật cần phải tự tìm con đường của riêng mình. Chỉ cần con không phải chỉ biết cắm đầu khổ tu là được rồi."
Dương Tuyền gật đầu nhưng có điều anh ta luôn cảm thấy đang có hàm ý khác trong lời nói của cha mình.
Dương Tuyền hỏi: "Cha có cảm thấy rằng, trình độ kiếm đạo của bạn học Vương kia vượt xa con không?"
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Cha cũng không rõ lắm."
Dương Tuyền ồ lên một tiếng.
Đến cha mình mà còn có thể không hiểu rõ cậu ta nữa sao? Đường đường là một vị Thiên Vương mà lại nhìn không ra trình độ kiếm đạo của một vị học sinh ư? Có quỷ mới tin!
Vô Phong Thiên Vương lại tiếp tục nói:
"Chỉ có điều là cậu ta có thể bồi dưỡng một con Từ Lực Kiếm mới chỉ hơn một tuổi đến cấp độ kiếm đạo này thì cha nghĩ rằng, thật ra trình độ kiếm đạo của cậu ta có cao hơn hay không cũng đều không quan trọng, nhưng trình độ bồi dưỡng hồn sủng của cậu ta là cực kỳ cao."
"Cậu ta có thể chỉ dạy cho một con hồn sủng đạt đến trình độ kiếm đạo cao như vậy thì việc dạy người có lẽ sẽ còn dễ dàng hơn."
"Thiên phú của Từ Lực Kiếm quả thật cũng rất mạnh, nhưng cho dù thiên phú của nó có mạnh hơn nữa mà nếu không được sự dạy dỗ tốt thì cũng sẽ không thể có trình độ cao bao nhiêu đâu."
Dương Tuyền hơi sững sờ và suy nghĩ tỉ mỉ một hồi.
Thật sự đúng là vậy!
Hiệu trưởng Cố trầm tư mấy giây, nói: "Nếu cậu đã nói như thế thì cũng đúng là như vậy. Đáng tiếc là học viện của chúng tôi cũng không có chuyên ngành kiếm thuật."
Vô Phong Thiên Vương nói: "Kiếm đạo vẫn chưa quá phổ biến, bình thường thì Võ Hồn loại kiếm đều chỉ phổ biến trong chuyên ngành đấu hồn mà thôi, và bản thân nó cũng chỉ là một loại Võ Hồn có sức tấn công mạnh. Mặc dù Võ Hồn loại kiếm thì khá hấp dẫn mọi người, nhưng còn chưa đến mức có thể mở thêm chuyên ngành ở nhiều trường đại học."
"Nên việc mở ra một câu lạc bộ hay đạo quán chuyên môn về kiếm đạo cũng đã đủ rồi."
Vô Phong Thiên Vương nhìn qua mặt hồ lặng sóng kia mà phát ra một câu cảm khái: "Thiên tài mỗi năm đều sẽ xuất hiện rất nhiều, và mỗi thế hệ sau đều càng mạnh hơn!"
Dương Tuyền suy nghĩ, nói: "Con vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi. Con đã cẩn thận tính toán qua, vào lúc chiến đấu trước đây, Từ Lực Kiếm của cậu ta mặc dù rất mạnh và khi có thêm Kiếm Dực thì kiếm chiêu cũng không thua con. Nhưng theo lý thuyết sẽ không có khả năng chỉ sử dụng một chiêu là đã đánh gục được Tiểu Kiếm Long và con được. Cho đến bây giờ con vẫn không hiểu rõ chuyện này."
Hiệu trưởng Cố và Vô Phong Thiên Vương nghe vậy liền liếc nhìn nhau một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận