Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 208: Ba Người Lạ Mặt

Đúng lúc này, trên thân Từ Lực Kiếm bỗng nhiên bộc phát ra một luồng hào quang màu đỏ mãnh liệt. Những tia thiểm điện quanh thân nó ban đầu rất nhỏ bé yếu ớt, lập tức nhanh chóng tăng cường, phảng phất như chúng đã hấp thu lực lượng của luồng Thiên Lôi kia.
Đồng thời, một cỗ khí thế mãnh liệt từ trên thân Từ Lực Kiếm ngưng tụ thành khí tràng và tản mát ra khắp bốn phương tám hướng.
Khí tràng này giống như một cơn cuồng phong lập tức thổi tan mưa gió xung quanh.
Vương Triệt định lại tinh thần, trong lòng đọc niệm pháp quyết rồi thầm nói: "Xem ra mi có thể thành công! Chặt đứt dây điện đi!"
Từ Lực Kiếm tựa như đã nghe được mệnh lệnh của Vương Triệt, nó nhanh chóng chặt đứt dây điện quanh thân.
Thiên Lôi vẫn như cũ không ngừng đánh xuống, nhưng bởi vì không có dây điện dẫn truyền, nên chúng chỉ đánh vào mấy cột thu lôi mà thôi. Dưới tác dụng của mặt đất, Thiên Lôi mau chóng bị giảm bớt uy lực.
Từ Lực Kiếm bay lơ lửng trên không trung, lúc này nó dường như đang tiến vào một loại trạng thái đặc thù nào đó nên đứng im bất động.
Không biết trôi qua bao lâu, tiếng sấm trên trời dần dần biến mất.
Vương Triệt ngã xuống bên trong mưa giông, toàn thân anh đã cháy đen, thân thể anh cũng đã không còn chút sức lực gì nữa.
Lục Mao Trùng mau chóng chạy tới từ đằng xa, đồng thời phun ra sợi tơ trắng quấn chặt lấy Vương Triệt, rồi vội vã kéo anh vào trong mái đình.
"Ti ngô ti ngô!"
Trong mắt Lục Mao Trùng có nước mắt doanh tròng, lập tức gặm ra dược phẩm từ ba lô và dúi dúi vào trong miệng Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Ta không sao! Chỉ là hiện tại không còn sức lực nữa thôi."
Hiện tại anh đã có thể cảm nhận được sự biến hóa của thân thể mình. Làn da đã cháy đen kia là tạp chất và vết máu từ thân thể anh tràn ra, tại phía dưới sự rèn luyện của Thiên Lôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi mấy giờ để khôi phục sức lực, rồi lột đi làn da cháy đen rướm máu kia, khi đó thân thể của Vương Triệt chẳng những sẽ khôi phục như lúc ban đầu, mà còn càng thêm cường đại.
Các dược phẩm kia được anh chuẩn bị cho lúc này.
Ước chừng sau ba giờ, cơn mưa giông dần dần ngừng lại.
Và Vương Triệt cũng dần dần khôi phục sức lực.
Sau đó anh lột đi làn da cháy đen rướm máu trên người.
Mỗi khi lột đi một vùng, làn da trên người anh liền phát ra một luồng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Tiêu hao thêm nửa giờ nữa, Vương Triệt đã loại bỏ đi tất cả da cháy và vết máu, rồi anh lấy ra tấm gương đã chuẩn bị từ trước để quan sát.
Vương Triệt vui mừng nói: "Không tệ! Nhìn qua làn da của ta đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó."
Vương Triệt nắm chặt song quyền, anh có thể cảm nhận rõ ràng một nguồn lực lượng mênh mông đang chảy trong cơ thể.
Anh lúc này tuyệt đối cường đại hơn mấy lần so với lúc trước.
Vương Triệt khẽ gật đầu nói: "Không hổ là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh! Bộ kiếm pháp này có hiệu quả rèn luyện thật không phải chỉ dùng để trưng cho đẹp! Ta đã phải tiếp nhận sự rèn luyện tới mức cực hạn như vậy, nếu như thân thể ta lại kém một chút, vậy đoán chừng ta bây giờ đang trên đường tới bệnh viện."
Vương Triệt đã đồng hành với Từ Lực Kiếm để tu luyện bộ kiếm pháp này, cho nên anh có thể hiểu rõ chi tiết trong quá trình tu luyện.
Đối với cường độ của thân thể mình, Vương Triệt cũng có nhận biết rất rõ ràng.
Vả lại, phần lớn lực lượng Thiên Lôi đều bị Từ Lực Kiếm tiếp nhận.
Cho nên anh chỉ phải tiếp nhận một phần nhỏ.
Lúc này, Từ Lực Kiếm vẫn còn lơ lửng ở giữa không trung tại phía xa xa, thân thể nó đang liên tục lấp lóe hồng quang.
Hình thể của nó so với trước đó cũng không có biến hoá gì quá lớn, nhưng hồng quang phát ra từ thân kiếm lại mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước.
Nhưng hình như nó đang lâm vào một loại trạng thái thần kỳ nào đó, và còn chưa hoàn toàn tỉnh lại...
Ngay khi Vương Triệt đang tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh cùng với Từ Lực Kiếm trên đỉnh núi.
Lúc này, tại cổng trường cấp 3 Nhất Trung của thành Thiên Tâm.
Một thiếu niên anh tuấn hai tay đút túi, mặc quần đùi và áo ngắn tay màu đen, hai chân mang dép lê, đang ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng trường cấp 3 Nhất Trung.
Thiếu niên cười nói: "Đây chính là ngôi trường mà chị Hi đang học tập à? Nhìn qua cũng không ra hồn cho lắm!"
Phía sau anh ta còn có hai người, một nam và một nữ. Cả hai đều mặc đồng phục chiến đấu màu đỏ như lửa, và trên mặt bọn họ nở nụ cười miễn cưỡng để khen ngợi trường cấp 3 Nhất Trung.
Nhưng trên thân cả ba đều như có như không tản ra một luồng ngạo khí tự nhiên.
Người nam nói: "Khó mà biết được! Lần này tên Phong Tiêu kia tại vùng dã ngoại đều hai lần xếp hạng hai. Mà Khải Minh Cúp của châu Tây Nhạc lần này tôi đã có tìm hiểu qua. Hai người đoán xem, vị học sinh đệ nhất có thể đè ép Phong Tiêu một đầu kia xuất sinh từ địa phương nào?"
Người nam kia nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, hình như là một vị sinh viên.
Nhưng đồng phục chiến đấu trên người anh ta trông rất đặc thù, xem ra lai lịch của anh ta rất không đơn giản.
Người nữ nói: "Đừng nói với tôi là từ cái trường cấp 3 Nhất Trung của thành Thiên Tâm này nhé?"
Người nữ kia có vẻ như là tình lữ của người nam này, vì hai người dùng chung một cây dù trông rất thân mật, và tuổi tác của hai người cũng tương tự nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận