Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 166: Trải Nghiệm Tinh Thần Lực Công Kích

Thầy giáo Trịnh khoát tay nói: "Được rồi, bớt hỏi nhiều đi, hôm nay chúng ta sẽ nói trước một chút về hình thái Võ Hồn."
"Trong kỳ thi tốt nghiệp, tốt nhất là các em có thể tự chủ thức tỉnh Võ Hồn, để giám khảo kiểm tra lại hình thái Võ Hồn cho các em. Hình thái Võ Hồn càng ngưng thực, mang ý nghĩa thức tỉnh đến càng tốt, thành tích cũng sẽ càng cao."
"Có ít người sau khi thức tỉnh Võ Hồn, chỉ có thể nhìn ra một đường viền mơ hồ."
"Ví dụ như Võ Hồn là một cái cây, nhưng cảm nhận ra hình thái mơ mơ hồ hồ như lớp men gạch, đó chính là thức tỉnh không tốt! Từ đó thành tích sẽ rất kém!"
"Nếu ngay cả lớp gạch men cũng không bằng, vậy cũng chỉ có thể sử dụng ngoại lực để thức tỉnh, nhưng thành tích sẽ kém một mảng lớn so với tự chủ thức tỉnh!"
"Hôm nay, thầy sẽ giảng cho các em cách bắt đầu cảm ứng hình thái Võ Hồn của mình."
"Cảm ứng hình thái Võ Hồn liên quan đến một yếu tố mấu chốt, đó chính là tinh thần lực."
"Về tinh thần lực thì các em đều đã học qua lý thuyết rồi, nhưng vẫn chưa được thể nghiệm thực tế."
"Hiện tại thầy sẽ để cho các em cảm nhận đơn giản một chút."
Thầy giáo Trịnh liếc nhìn vào đám học sinh, nói: "Thầy gọi tới tên ai thì người đó lập tức đi ra khỏi hàng!"
"Hứa Hải Phong, em đi ra trước cho thầy!"
Hứa Hải Phong ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, đứng ở trước mặt thầy giáo Trịnh.
Thầy giáo Trịnh híp mắt, nói: "Rất tốt, thầy rất thích tư thái này của em. Hiện tại em cứ đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt của thầy, nhìn xem em có thể kiên trì được mấy giây."
Hứa Hải Phong liền nhìn vào mắt của Thầy giáo Trịnh.
Nhưng chưa đến một giây sau, thân thể Hứa Hải Phong bỗng nhiên rung động mãnh liệt, phảng phất như anh ta đang nhìn thấy một con mãnh thú hồng hoang rất đáng sợ.
Hứa Hải Phong liên tiếp lui về phía sau mấy bước, rồi chân run lẩy bẩy giống như là thận hư vậy.
Đám học sinh liền sững sờ thầm nghĩ: Sao chân anh ta run lên dữ thế? ! !
Mặc dù ánh mắt của thầy giáo Trịnh là cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ?
Vương Triệt thầm nghĩ:
'Vị Thầy giáo Trịnh này xác thực không tầm thường! '
'Tinh thần lực của ông ấy rất mạnh! So với mình hiện tại còn mạnh hơn không ít! Hẳn là đã đạt tới tiêu chuẩn của tầng một. '
Vương Triệt có thể cảm nhận được, vừa rồi thầy giáo Trịnh đã sử dụng tinh thần lực.
Hứa Hải Phong lập tức lộn người về chỗ của mình.
Rất nhiều các bạn học bên cạnh lập tức cười vang.
Hứa Hải Phong đỏ mặt nói: "Cười cái rắm! Chờ đến khi các người lên thử một chút thì biết!"
Thiên Diện Hoa ở một bên dùng tay nhỏ xoa xoa an ủi Hứa Hải Phong.
Rất nhanh sau đó, một bạn học kế tiếp đi tới.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt thầy giáo Trịnh... Ừm... Sau đó cũng không còn ai cất tiếng cười nữa.
Bởi vì anh chàng này cũng giống như Hứa Hải Phong... bị đọa đến nổi tè ra quần rồi sau đó lộn người trở về.
Đa số đều là một giây, hơi tốt một chút thì có thể kiên trì đến hai giây.
Thầy giáo Trịnh nói:
"Thật ra các em đều có lực lượng tinh thần lực nhất định, nhưng ý chí của các em quá bạc nhược, không có bất kỳ kinh nghiệm gì, một chút tinh thần lực công kích cũng đều chịu không được."
"Vào hơn một tháng trước, Lâm Hi đã ra bên ngoài trường học để giao lưu, và chí ít bạn ấy đã có thể kiên trì năm giây. Nhìn xem các em đều là cái bộ dáng này là sao?"
Đúng lúc này, thầy giáo Trịnh nhìn về phía Vương Triệt nói:
"Vương Triệt, em cũng lên thử một chút đi."
Giọng nói của thầy giáo Trịnh để cho ánh mắt của các bạn học còn lại, lập tức liền chuyển dời đến trên thân Vương Triệt.
Khi Vương Triệt đi ra, ánh mắt mọi người lại hội tụ trên thân Vương Triệt lần nữa.
Tinh thần lực có liên quan đến linh hồn thuộc nghiên cứu tuyến đầu của khoa học, nên là thứ vô cùng thần bí.
Mỗi người bạn học đều có thể cảm nhận được, tinh thần lực công kích vừa rồi của thầy giáo Trịnh giống như một vùng biển rộng.
Cực kỳ huyền diệu, khó mà dùng ngôn ngữ để miêu tả rõ ràng.
Nhưng tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ.
Loại cảm giác linh hồn run rẩy kia trực tiếp ảnh hưởng đến đại não, khiến cho toàn thân đám học sinh đều trở nên mềm nhũn tê dại, ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng đều không có.
Thầy giáo Trịnh nhìn Vương Triệt đi tới và khẽ gật đầu.
Trò chơi đối mắt này thật ra chỉ là cách vận dụng tinh thần lực cơ sở nhất.
Đối với mấy tên thiếu niên mười tám tuổi này, thật ra thầy giáo Trịnh cũng chưa hề làm gì.
Chỉ là hơi vận dụng tinh thần lực để hình thành một loại khí thế uy áp mà thôi.
Còn chưa được xem là mãnh liệt tinh thần lực công kích.
Thầy giáo Trịnh hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Tốt rồi ạ!"
Vương Triệt muốn nhìn thử một chút, vị thầy giáo Trịnh này có tinh thần lực đạt tới tiêu chuẩn gì.
Vương Triệt vừa nói xong, ánh mắt thầy giáo Trịnh tựa như điện chớp, xông ra một cỗ khí thế cường hoành.
Vương Triệt đưa mắt nhìn về phía trước, có thể cảm nhận được một luồng áp lực rất rõ ràng, nó đang từ bốn phương tám hướng xông về phía anh.
Khí thế kia tựa như có hư ảnh, hình dạng như một con hung thú đang gầm thét, chấn động đến tận linh hồn.
Lúc này, bên trong linh hồn của Vương Triệt, một sợi thần niệm giống như đom đóm đang chuyển động lấp lóe.
Vương Triệt suy tư trong lòng: 'Vị thầy giáo Trịnh này có tinh thần lực cực kỳ vững chắc. Hình thành khí thế không giống với những vị Khế Hồn Sư quân đội kia, cũng khác biệt với những vị Khế Hồn Sư khác. '
Bạn cần đăng nhập để bình luận