Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1328: Quan Chiến

Một lát sau, năm con hồn sủng hệ không gian phân biệt đứng ở năm cái phương vị.
Đây là năm con hồn sủng hệ không gian mười vạn năm tu vi hồn lực, cũng coi như là Chiến khu Đông Hoa đã có chút ra tay.
Hồn sủng hệ không gian rất khó bồi dưỡng và lại hiếm thấy.
Muốn bồi dưỡng chúng đến mười vạn năm tu vi hồn lực sẽ cần tiêu hao số lượng tài nguyên không cách nào tính toán.
Vẻn vẹn chỉ là hạng mục đồ ăn thì Vương Triệt đều đang suy nghĩ, sau khi Tiểu Mao Trùng đạt tới vạn năm tu vi hồn lực thì nên cho nó ăn cái gì mới tốt, để cho nó có thể vững bước tăng lên năng lượng hệ không gian trong cơ thể nó.
Chớ nói chi là đạt tới mười vạn năm tu vi hồn lực.
Ngay cả đột phá vào đã là một cái vấn đề lớn rồi.
Cho nên hồn sủng hệ không gian mười vạn năm tu vi hồn lực có số lượng cực ít.
"Chiêu ‘nhảy vọt không gian’ này cũng là Hồn kỹ mười vạn năm tiêu chuẩn của hệ không gian. Hai chiêu ‘định vị không gian’ và ‘nhảy vọt tinh tế’ mà đặt ở các văn minh khoa học kỹ thuật khác thì cũng không phải là kỹ thuật có thể tùy tiện liền làm được."
"Lấy trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này, nếu muốn đơn thuần sử dụng khoa học máy móc để làm được thì vẫn cần thêm một đoạn đường để đi. Cự ly ngắn thì bọn họ còn có thể thực hiện được, nhưng để truyền tống đến căn cứ quân sự ngoài tinh không kia thì sẽ rất khó."
Giữa không trung, Thần Quang Kình bắt đầu dần dần thu nhỏ, sau đó năm con hồn sủng hệ không gian kia liền vây quanh hắn.
Trong cơ thể Thần Quang Kình ẩn chứa năng lượng quá khổng lồ, và thật ra hắn cũng biết một ít Hồn kỹ không gian, nhưng lại không cách nào làm được truyền tống với khoảng cách xa như vậy.
Rốt cuộc hắn cũng không phải là hồn sủng hệ không gian.
Không bao lâu sau, bên trong bầu trời xuất hiện một cái hình phễu trống rỗng to lớn, kỳ quang dị sắc biến hóa vô tận.
Thần Quang Kình cất cao một tiếng, sau đó hắn mang theo Thương Lãng Đại Bạch Sa hướng về phía cái phễu trống rỗng kia bay tới.
Chỉ sau một lát, Thần Quang Kình đã biến mất không thấy gì nữa. Hư không dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, bầu trời lại sáng sủa lần nữa.
Không lâu sau đó, Vương Triệt đã đi tới lĩnh vực dưới lòng đất của dãy núi Hoành Nhạc, và đã cùng Ma Cổ Mông trò chuyện một phen.
Cuối cùng dãy núi Hoành Nhạc bỗng nhiên một phân thành hai, và thân thể khổng lồ cổ lão của Ma Cổ Mông lại lần nữa để cho mấy vị Thiên Vương nhìn thấy mà tê cả da đầu.
Nói thật, vô luận là chiến khu nào mà biết bên trong chiến khu của mình có đến hai con Hồn thú thời viễn cổ cường đại như thế thì đều rất chấn kinh. Vì chúng nó chỉ tùy tiện hắt xì hơi một cái là sẽ làm cho trời long đất lở, và mỗi năm ai nấy đều phải nơm nớp lo sợ.
Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, cho nên năm con hồn sủng hệ không gian kia rất nhanh liền đem Ma Cổ Mông và tên tiểu đệ Huyết Tinh Địa Long của hắn đưa vào cái phễu không gian.
Các vị Thiên Vương cũng mang theo Vương Triệt tiến vào cái phễu không gian để đi tới chiến trường trên dị tinh cầu.
Long Đấu Thiên Vương tương đối trẻ tuổi bỗng nhiên hỏi ra: "Mặc Ngọc Tinh bên kia có lượng nước không nhiều, nếu bọn hắn đánh nhau thì có quá bất công đối với Thần Quang Kình hay không?"
Phong Vân Thiên Vương tựa như ông cụ non, nói: "Long Đấu, anh còn quá trẻ tuổi nên cách cục quá nhỏ. Đối với Hồn thú cấp bậc này mà nói thì không phải là địa hình ảnh hưởng đến bọn hắn nữa, mà sẽ là bọn hắn làm ảnh hưởng đến địa hình. Anh nhìn xem!"
Làm Thiên Vương uy tín lâu năm cho nên Phong Vân Thiên Vương liền chỉ về phía Thần Quang Kình đang phiêu phù giữa không trung.
Dị tinh cầu hoang thổ này xác thực không có nguồn nước gì. Nhưng giờ phút này, nương theo Thần Quang Kình phun ra nuốt vào làm năng lượng chuyển hóa thì đã có mưa to bàng bạc trút xuống.
Mưa to giống như dòng lũ mà đem hoang thổ phía dưới biến thành từng mảnh hải vực.
Vừa nhìn lại thì liền cảm giác dị tinh cầu này đã không như trước nữa, nó đã nhiều hơn mấy phần lam sắc.
Long Đấu Thiên Vương khẽ nói: "Loại Hồn thú cấp bậc trăm vạn năm tu vi hồn lực này mà dùng để khai hoang thì thật quá tốt. Trong số hồn sủng hệ Thủy Linh thì chỉ có mấy con có thể làm đến nước này thôi."
Vân Không Thiên Vương trầm tư nói: "Nói thật, tôi cảm giác đợi lát nữa đánh nhau thì viên dị tinh cầu này sẽ sinh ra một chút biến hóa. Tuy hồn lực ở nơi này rất mỏng manh, nhưng mà tài nguyên trong lòng đất lại cực kỳ phong phú, chỉ là việc khai thác quá phiền toái. Trong chiến khu Đông Hoa chúng ta, hồn sủng cùng hệ thuộc tính với bọn hắn thì không có một con có thể vượt qua bọn hắn."
Phong Vân Thiên Vương vừa cười vừa nói: "Hai vị này dù sao cũng đã có nội tình vài vạn năm mà! Chúng ta cũng chỉ có thể làm quần chúng thôi! Nhìn xem một chút đi, cũng vừa vặn coi thử sự cường đại của những vị bá chủ thời viễn cổ!"
Trong lòng các Thiên Vương vẫn là rất nắm chắc.
Thần Dụ Thiên Vương ở một bên nhíu mày nhìn về phía Vương Triệt, nói: "Cậu có thể chống đỡ được dư chấn chiến đấu của bọn hắn không? Nếu như cậu chịu không được thì đừng gượng chống, vì ngay cả chúng tôi nếu đứng quá gần thì cũng không nhất định có thể chống đỡ được."
Loại chiến đấu này tạo ra dư chấn còn muốn phiền phức hơn so với trực tiếp đối mặt với bất kỳ một con Ma Cổ Mông hay Thần Quang Kình.
Vì dư chấn mà hai bọn hắn đánh nhau sẽ tương đương với hai loại năng lượng khổng lồ điệp gia vào nhau mà sau sinh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận