Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 714: Cho Điểm

Trần Điền nhìn thoáng qua các lão giáo sư và cung kính nói: "Xin chào các vị giáo sư!"
Một lão giáo sư cười nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, có nhiều người đang nhìn em kìa. Em đã làm ra món gì rồi? Mau mở nắp ra cho chúng tôi nhìn xem chút đi."
Trần Điền liền gật đầu và nhìn vào con Hỏa Lật Thử đứng bên cạnh.
Hỏa Lật Thử nhảy lên đài cao và đặt cái đĩa xuống.
Nhưng nó không có trực tiếp mở ra.
Mà nó hơi há miệng và phun ra một ngọn lửa vờn quanh cái đĩa, tựa như nó đang tiến hành quá trình chế biến cuối cùng.
Lão giáo sư vểnh râu trừng mắt nói: "Làm màu!"
Lửa quay xung quanh cái đĩa để thiêu đốt nhằm làm nóng.
Điều này khiến cho những người xem xung quanh cảm thấy rất hiếu kì.
Ước chừng đi qua ba mươi giây, Hỏa Lật Thử ngừng phun lửa và dùng cái đuôi màu đỏ thắm của nó để nhẹ nhàng mở lên cái nắp.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng nhàn nhạt cực nóng liền phát ra.
Đám người đều tập trung nhìn vào và phát hiện bên trong hai cái dĩa này đúng là hai món ăn khác biệt.
Trần Điền chỉ vào hai cái đĩa và giới thiệu:
"Món bên này sử dụng Đậu Tây Bùn làm chủ, và kết hợp với rễ cây Thanh Trĩ Hoa để chế biến mà thành, gọi là Đậu Tiêu Hoàn."
"Món bên kia sử dụng rễ cây Thanh Trĩ Hoa làm chủ, và kết hợp với Đậu Tây Bùn để chế biến mà thành, gọi là Canh Thanh Hoa."
"Hai món này chủ yếu để cho Khế Hồn Sư ăn, nếu ăn cả hai cùng lúc sẽ có sự trợ giúp khá lớn đối với Khế Hồn Sư."
Mùi thơm xông vào mũi, vô luận là Đậu Tiêu Hoàn hay là Canh Thanh Hoa đều có màu sắc sáng ngời, mùi vị cũng không giống nhau.
Lão giáo sư cũng không nếm mà chỉ vừa cười vừa nói:
"Em thật sự rất biết tính toán. Biết mình không có cách nào dung hợp mấy loại vật liệu với nhau thật hoàn mỹ cho nên liền dứt khoát xem như một loại như tài liệu chính để phân biệt làm thành hai loại món ăn khác nhau."
"Sau khi kết hợp ăn cùng lúc thì hiệu quả sẽ tăng lên nhất định."
"Thứ này chỉ có thể nói miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi."
Ông ấy cũng không nếm vì tựa như đã nhìn ra gì đó.
Trần Điền chỉ cười mà không nói gì.
Các vị giám khảo còn lại nhìn thấy lão giáo sư kia khắc nghiệt như thế thì cũng chỉ cười lắc đầu.
"Lão Trần, ông nghiêm khắc quá rồi đấy."
Hiệu trưởng Cố múc lên một muỗng canh và ăn vào một viên Đậu Tiêu Hoàn, sau đó ông ấy khẽ gật đầu, nói:
"Tôi cảm thấy cũng không tệ, có thể nhận ra Đậu Tây Bùn là đã chứng minh đứa nhỏ này rất có nhãn lực. Có thể sử dụng loại phương thức này để chế biến món ăn thì em ấy cũng đã hiểu được vấn đề. Mà sắc hương vị của hai món này đều đủ cả. Cho dù tỉ lệ lợi dụng hai loại tài liệu trên không phải là quá cao, và năng lượng bị trôi đi khá nhiều, nhưng cuối cùng cũng nhờ ngọn lửa của Hỏa Lật Thử mà giữ lại không ít. Nhìn thì rất loè loẹt nhưng thật ra đó chính là một điểm sáng."
"Nếu là tôi chấm điểm thì 70 điểm tuyệt đối là có."
Khác với các vị giám khảo,
rất nhiều người xem nghe thấy mà cũng hơi chảy nước miếng, nhưng sau khi nghe xong điểm số thế mà chỉ có 70 điểm thì bọn họ lập tức cảm giác hơi khác thường.
Lão giáo sư không nếm kia lại vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ có thể cho 60 điểm thôi. Lão Cố, ông khách sáo như vậy hả? Không nể mặt tôi à?"
Giáo sư Vân cũng vừa cười vừa nói: "Lão Trần, ông xác thực quá là khắc nghiệt. 70 điểm tuyệt đối là có thể, tôi sẽ cho em ấy 72 điểm."
Các vị giám khảo còn lại cũng cho ra điểm số.
Trần Điền cuối cùng đã thu được 67 điểm.
Điểm số này thật ra đã rất cao rồi.
Năm ngoái tuyển thủ dự thi cao nhất cũng chỉ mới 68 điểm.
Các tuyển thủ còn lại đã đi xuống đài và không có mấy ai hợp lệ.
Đề mục Thanh Trĩ Hoa này còn khó hơn so với năm trước một chút.
Trần Điền nhẹ nhàng thở ra và đi xuống đài, nhìn những tuyển thủ dự thi khác cũng đi lên để bày ra tác phẩm của mình.
Rất nhanh sau đó liên tục có sinh viên đi ra.
Ánh mắt hiệu trưởng Nam sáng lên nói: "Cô bé Thẩm Minh Loan tới rồi. Lần này tôi đã có miếng ăn!"
Giáo sư Vân e hèm một cái và nói: "Cô bé Thẩm Minh Loan vẫn còn nhỏ, lần này đề thi Thanh Trĩ Hoa khá khó, hẳn là em ấy chỉ có thể chế biến món ăn không ra gì. Cho nên các ông cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn."
Lão giáo sư kia lại mang thái độ khác thường mà cười nói: "Đây chính là học trò của lão Vân ông mà! Tôi không tin lời này của ông đâu! Tôi cảm thấy em ấy nhất định làm rất tốt."
Giáo sư Vân: "..."
Các vị giám khảo còn lại đều bật cười, mấy lão giáo sư này đều thích gièm pha đệ tử của mình như vậy để miễn cho mình bị nâng lên quá cao.
Thẩm Minh Loan tươi cười đi tới chào hỏi: "Xin chào các giáo sư!"
Cô cực kì già dặn mà chưa hề nói đến chuyện khác mà chỉ trực tiếp bưng cái đĩa lên, sau đó nhẹ nhàng để lộ ra khe hở cho một tia sáng hơi lóa mắt lóe ra.
Đương nhiên là rất ngắn do chỉ có một hai giây.
Bởi vì dùng cây trồng hồn thực để chế biến thành món ăn nên bản thân nó là một loại biểu hiện của năng lượng áp súc ngưng tụ cao độ mà thành.
Cho nên sẽ có năng lượng dị quang là điều rất bình thường.
Nhất là vừa mới chế biến được không lâu.
Cái nắp vừa mở ra thì trong mâm chính là mấy miếng giống như bánh ngọt được chế tác cực kỳ tinh mỹ. Trên miếng bánh còn có cả đồ án hiện ra màu trắng nhạt, và lại có cả hạt vàng và đường vân màu xanh nhạt tô điểm thêm, giống như từng con Thanh Trĩ Điểu đang bay múa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận