Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 128: Đại Chiến Với Phi Thiên Cuồng Tích

Vương Triệt suy tư nói: "Thiên La Hương có thể sinh trưởng ở chỗ này, chỉ sợ là do nơi này từng chết qua vô số nhân loại, nên mới có thể tẩm bổ ra loại vật này."
Sau đó, Vương Triệt nhìn chằm chằm về phía con Phi Thiên Cuồng Tích kia.
"Ti ngô ti ngô!"
Lúc này Lục Mao Trùng cũng cảm thấy không thích hợp, nó cũng vội vàng quay đầu nhìn về phía con Phi Thiên Cuồng Tích kia mà kêu to vài tiếng.
Tựa như nó đang nói: Mi qua đây đi! Tới đánh ta đi!
Nhưng phản ứng của Phi Thiên Cuồng Tích rất nhanh, nó không tiếp tục để ý tới Lục Mao Trùng nữa, mà nó phóng thẳng đến chỗ của Vương Triệt.
Lục Mao Trùng trong vô thức liên tục sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ, nhắm ngay vào cánh của Phi Thiên Cuồng Tích.
Khi nhìn thấy cảnh này, hai mắt Vương Triệt liền tỏa sáng, vì đứa bé này đã chậm rãi được huấn luyện ra kỹ năng chiến đấu.
Nhưng đáng tiếc, đôi cánh thô to của Phi Thiên Cuồng Tích không bị ngăn cản quá nhiều bởi Hồn kỹ Phóng Tơ của Lục Mao Trùng.
Vẻn vẹn chỉ có thể khiến nó dừng lại một chút.
Rồi nó tiếp tục xông thẳng về phía Vương Triệt.
Vương Triệt thấy vậy cũng không chút hoang mang. Lúc này, miệng anh giống như đang phun ra hoa sen, từng đợt Thiên Kinh Cổ Tự đang chầm chậm bay ra.
Đây chính là diệu pháp « Thái Thượng An Diệu Độ Pháp Quy Hồn Kinh » mà Vương Triệt đã tụng niệm khi nãy.
Thiên Kinh Cổ Tự như từng tiếng chuông lớn gõ lên thân thể của Phi Thiên Cuồng Tích, khiến cho đôi mắt huyết sắc của nó xuất hiện mấy phần ngưng trệ.
Thân thể nó bỗng nhiên dừng lại ngay giữa không trung.
Vương Triệt một bên tụng niệm, còn một bên ra hiệu cho Lục Mao Trùng.
Anh chỉ chỉ về phía gốc cây Thiên La Hương kia, rồi xòe ra hai ngón tay.
Lục Mao Trùng đã hiểu ý của Vương Triệt nên nó liên tục phóng tơ để bay đến bên người Vương Triệt. Sau đó nó lại phóng tơ tới gốc cây Thiên La Hương kia và cuốn đi hai quả.
Tiếp đó, Lục Mao Trùng lại chỉ tay về phía mảnh đất lơ lửng và để Lục Mao Trùng phóng tơ bám vào.
Vương Triệt tụng niệm bộ kinh văn kia đến một đoạn thời gian đầy đủ, rồi anh trực tiếp ôm lấy Lục Mao Trùng và bay đi.
Phi Thiên Cuồng Tích: "…"
Một lát sau, ánh mắt của Phi Thiên Cuồng Tích dần dần khôi phục lại vẻ huyết sắc, nó phẫn nộ phát ra từng tiếng rống to!
Nhưng Vương Triệt cũng không có tâm tình để tiếp tục lưu lại nơi này, vì thực lực của con Phi Thiên Cuồng Tích kia quá cường đại.
Đối với anh mà nói, chỉ cần có thể lấy được bảo vật ở nơi này một cách an toàn và an toàn rời đi, như vậy chính là thắng lợi tốt nhất.
Cũng nhờ Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích của Lục Mao Trùng đã suy yếu sức chiến đấu của Phi Thiên Cuồng Tích tới một trình độ nhất định.
Cho nên sau khi phối hợp với bộ kinh văn kia, Vương Triệt mới có thể tạm thời trấn trụ Phi Thiên Cuồng Tích trong chốc lát.
Tuy nhiên, chỉ như thế mà muốn làm cho Phi Thiên Cuồng Tích hoàn toàn khôi phục lý trí là chuyện không thể nào.
Vì trong cơ thể nó đã hấp thu quá nhiều hồn lực ở nơi này, cho nên linh hồn nó đã bị ăn mòn quá lớn.
Nếu chỉ cần lấy hai khỏa An Hồn Quả, thì Vương Triệt cũng chỉ lấy hai khỏa mà thôi.
Không cần thiết phải hái hết toàn bộ mà tự đưa mình vào nguy hiểm.
Mà giống như loại quả có yêu cầu hà khắc về nơi sinh sống như An Hồn Quả này, bình thường sẽ không nên hái hết quả của nó.
Bởi vì một khi hái hết quả của nó, nói không chừng cả gốc cây sẽ lập tức khô héo, đến lúc đó muốn mọc ra một gốc cây An Hồn Quả khác thì cũng vô cùng khó khăn.
Vương Triệt suy tính một hồi:
"Thực lực của Lục Mao Trùng so với con Phi Thiên Cuồng Tích này vẫn là kém một mảng lớn. Nhưng sau khi giao chiến mà Lục Mao Trùng không hề thụ thương, và còn có thể làm cho Phi Thiên Cuồng Tích miễn cưỡng ăn một chiêu Liệt Diễm Trùng Kích, vậy cũng coi là một loại thắng lợi khác."
"Nhưng nếu thật sự phải liều mạng, thì ta sẽ dỡ xuống Cơ Giới Vũ Trang trên thân Lục Mao Trùng, rồi lại hao tổn thêm mấy giờ đồng hồ nữa để chân chính đánh với Phi Thiên Cuồng Tích, thế thì ta cũng sẽ có mấy phần khả năng chiến thắng. Nhưng nếu vậy ta phải làm sao cho toàn bộ quá trình không lộ ra một chút sơ xuất nào thì mới được."
“Mà chuyện này cũng không cần thiết, bởi vì dư âm trong chiến đấu quá lớn, sẽ dễ dàng dẫn tới sự chú ý của những người khác. Đến lúc đó người ta sẽ làm ngư ông đắc lợi thì không hay.”
"Ta đã có hai khỏa An Hồn Quả này rồi, nếu lại tìm kiếm ra một chút dược liệu tương đối phổ thông còn lại, và phối hợp với gốc dược thảo trước đó, vậy có lẽ ta sẽ có thể bào chế ra tẩy tủy cao. Một khi để cho Lục Mao Trùng thoa ngoài da và uống loại cao này, ngoại trừ việc có thể tăng lên tốc độ ra bên ngoài, những thuộc tính còn lại của nó cũng có thể được tăng lên. Đồng thời nó còn có thể tăng lên một lượng linh trí nhất định."
"Với khỏa An Hồn Quả còn lại, ta sẽ dùng để tăng lên chính mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận