Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 805: Mi Có Thần Lực Của Viễn Cổ Cự Thú

Cá mập trắng khổng lồ cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: "Tôi cảm giác được, bên trong cái vỏ sắt kia của cậu có ba con hồn sủng. Nhưng cậu có vảy rồng của Không Thần Long cho nên nhất định là cậu cũng có một con hồn sủng có quan hệ lớn lao với Không Thần Long. Vậy nên con này loại đi cho tôi!"
Vương Triệt: "..."
Thì ra con cá mập trắng khổng lồ này cũng rất thông minh.
Tiểu Mao Trùng: "..."
Có điều, như vậy cũng chẳng hề gì, vì Vương Triệt còn có Từ Lực Kiếm mà.
Lấy thực lực và tu vi bây giờ của Từ Lực Kiếm, vậy một khi kiếm trận Tam Lôi Quy Nguyên vừa ra thì dù có là Hồn thú siêu phàm một vạn năm tu vi hồn lực đi nữa nhưng cũng phải quỳ xuống xin tha mà thôi!
Cá mập trắng khổng lồ lại nói: "Còn có cái con vật hệ Lôi Điện kia nữa, có lẽ là nó giống với cái vỏ bọc sắt này, có vẻ hơi đối nghịch với hệ thủy linh, cho nên cũng loại nó luôn đi!"
Vương Triệt: "..."
Con cá mập trắng này thật không biết nói lý lẽ!
Cá mập trắng khổng lồ lại cười lạnh lùng một tiếng rồi nói ra: "Còn một con cuối cùng tương đối là hồn sủng bình thường. Giống như là một con gấu và không biết bay, nên nó cũng sẽ không xuống nước được, vậy tôi chọn con này đi. Nếu cậu có thể sử dụng nó để đánh bại tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết!"
Không hổ là Hồn Thú mười vạn năm tu vi hồn lực! Đúng thực là cáo già mà!
Vương Triệt âm thầm so sánh như vậy!
Tiểu Mao Trùng bị loại và Từ Lực Kiếm cũng thế.
Hai đứa lợi hại nhất mà còn cá mập trắng khổng lồ này chỉ cần nhìn một chút thì liền có thể nhìn thấu để trực tiếp chuyển dời mục tiêu đến đối tượng trông có vẻ yếu đuối nhất là Hùng Bảo.
Bây giờ Hùng Bảo đang cực kỳ hoảng sợ.
"Grao ngao ngao!"
Hùng Bảo kêu lớn vài tiếng với Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm, nó cố biểu thị rằng mình đang rất sợ hãi…
Vì nó chưa bao giờ chính thức đánh nhau với ai khác!
Nó vốn dĩ là gấu trúc của căn cứ nghiên cứu Hồn Sủng của châu Tây Nhạc, mặc dù bên kia luôn có huấn luyện hằng ngày nhưng không hề có Hồn Sủng đối chiến.
Khi tới học viện Lâm Hải thì nó càng được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, dù vẫn luôn cố gắng tập luyện nhưng kinh nghiệm thực chiến của nó ước chừng là bằng không.
Bây giờ lại muốn nó đi chiến đấu với một con Hồn Thú siêu phàm mười vạn năm tu vi hồn lực thì…
Cho dù tu vi hồn lực chỉ có một ngàn năm đi nữa, nhưng với sự uy hiếp kia thì nó thực sự không chống đỡ nổi.
Ôi chao, đã quá làm khó nó rồi đấy!
Tiểu Mao Trùng an ủi Hùng Bảo:
"Ti ngô ti ngô! (Đừng sợ, chỉ là một con cá mập thôi mà, nghe theo anh Vương Triệt thì nhất định đệ đệ sẽ thắng!) "
Từ Lực Kiếm thì phát ra thanh âm cổ vũ:
"Xì xì xì! (Đừng hoảng hốt, bây giờ đã đến lượt đệ đệ biểu diễn rồi!)"
Hùng Bảo: "? ? ? ? ?"
Nghe được an ủi mà nó càng hoảng sợ hơn.
Lúc này Vương Triệt bỗng nhiên vẫy vẫy tay vào bên trong khoang điều khiển.
Hùng Bảo nắm hai tay thành quyền để tự cổ vũ chính mình, rồi nó lớn tiếng gào lên:
"Grao! ! ! !"
Ta siêu mạnh!
Sau đó nó đi ra ngoài và đi tới trên vai của Thương Lãng Linh Thức thì nó dừng lại rồi cúi đầu nhìn xuống mặt biển.
Tiếng kêu của nó cũng dần dần nhỏ lại...
Phía dưới là biển cả sao?
Vương Triệt: "..."
Thương Lãng Đại Bạch Sa nhìn thấy bộ dạng này của Hùng Bảo mà cười nhạo nói một tiếng: "Thì ra là một con gấu trúc. Loại này vào mấy ngàn năm trước thì còn có chút ít chiến lực của Hồn thú, nhưng đến bây giờ có lẽ chỉ được cái khoe mẽ mà thôi."
Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực có thể lấy tinh thần lực để truyền âm và nói được tiếng người.
Và những Hồn thú này tại mấy ngàn năm trước đều đã biết nói tiếng người.
Thương Lãng Đại Bạch Sa yên tĩnh trôi nổi trên mặt biển và từ tốn nói: "Tôi cho cậu thời gian chuẩn bị, chuẩn bị tốt rồi hãy nói với tôi. Nếu không được thì có thể từ chối rồi mau mau biến khỏi nơi này."
Vương Triệt đi tới trên vai của Thương Lãng Linh Thức rồi sờ vào đầu Hùng Bảo.
Hùng Bảo muốn lấy dũng khí lắm, nhưng...
Vương Triệt mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng sợ, chỉ là Hồn Thú siêu phàm mười vạn năm tu vi hồn lực thôi, nhìn thì nó rất lợi hại nhưng trên thực tế chả có gì đâu. Hơn nữa mi cũng không phải là một con gấu trúc bình thường!"
Vương Triệt biết lúc này cần phải tiếp thêm dũng khí cho Hùng Bảo.
Hùng Bảo mơ màng nhìn xem Vương Triệt.
Tôi tất nhiên không phải là gấu trúc bình thường rồi, vì gấu trúc bình thường đều có thể tiến hóa a.
Nhưng tôi thì ngay cả gấu trúc bình thường cũng không bằng…
Trong mắt Hùng Bảo là một sự mất mát...
Vương Triệt lập tức nói: "Ý của ta là, thật ra mi sở hữu được Thần Lực của gấu trúc thời Viễn Cổ."
Hùng Bảo: "? ''
Tôi thật sự có sao?
Nhưng sao tớ lại không biết nhỉ?
Vương Triệt lập tức lấy ra một tấm hình mà anh đã vẽ xong từ mấy ngày trước từ bên trong Đạo Hồn Khí và nói: "Nhìn xem, đây chính là mi tại thời kỳ viễn cổ."
Trên hình là một con Thông Thiên Cự Thú với lòng bàn tay chuyển dời Nhật Nguyệt, bắt được Tinh Thần.
Toàn thân nó có bộ lông màu trắng và đen đan xen, trước lồng ngực nó có khắc trận văn tu di cổ xưa, và còn có vô số hoa văn cổ trên thân, thế nhưng cũng không có chút cảm giác không hài hòa nào mà ngược lại con cự thú này còn mang lại vài phần thần bí huyền diệu.
Trên đỉnh đầu và cả chân tay, lưng, ngực, hai mắt, chín bộ phận của nó đều có một dấu ấn đặc biệt.
Chín cái ấn ký to lớn phát ra ánh sáng, giống như cất giấu cả thiên địa bên trong, như có thể dung nạp cả vũ trụ, làm cho người ta có một loại cảm giác nó có một nguồn sức mạnh vô song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận