Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 119: Anh Là Kẻ Đầu Tiên Bức Tôi Phải Nói Chuyện

Nơi này có hồn lực tương đối cuồng bạo, nhưng Vương Triệt đã để cho Lục Mao Trùng tu luyện Thú Nguyên Công và Phệ Kim Quyết, nên nó cũng có thể hấp thu hồn lực nơi đây rất tốt.
Từ tình huống của những người khác thông qua máy bộ đàm đến xem, hồn sủng của bọn họ tựa như cũng không thể hấp thu quá tốt hồn lực ở nơi này.
Đại bộ phận đều cần sử dụng dược phẩm để khôi phục hồn lực.
Rốt cuộc, để có thể trở thành quán quân thì bọn họ cũng sẽ không thiếu tiền.
Hai giờ sau, không biết Lục Mao Trùng đã đánh ra bao nhiêu lần Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích, nếu phỏng đoán cẩn thận thì tổng cộng có hơn trăm lần, mà vừa đánh vừa nghỉ.
Phải biết, lấy thực lực hiện tại của Lục Mao Trùng, nếu hồn lực khôi phục đầy bình, thì nhiều lắm nó cũng chỉ có thể thi triển ra không đến năm sáu lần liên tục.
Nhưng dựa theo biện pháp mà Vương Triệt đã dạy cho nó sau mỗi đợt huấn luyện, mặc dù tu vi hồn lực chỉ đề thăng một hai năm, nhưng nó lại có thể thi triển ra bảy tám lần!
Có thể nói nó đã được tăng lên rất lớn!
Trong chiến đấu, nếu như Lục Mao Trùng có thể thi triển nhiều thêm một lần Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích, thì sẽ mang ý nghĩa nó có thể nhiều thêm một phần chiến thắng.
Vả lại, uy lực khi thi triển ra lần kế tiếp cũng sẽ lớn hơn rất nhiều so với trước đó.
Nếu như uy lực trước đó chỉ có tám mươi phần trăm, thì uy lực sau đó chí ít sẽ tăng lên tới chín mươi phần trăm, thậm chí là một trăm phần trăm.
Nhưng sau khi thi triển ra nhiều lần như vậy, độ khó khăn cũng sẽ tăng lên tương đối nhiều.
Cũng may là Lục Mao Trùng mười phần nhiệt huyết.
Vì nó cũng cảm nhận được bản thân mình đang mạnh lên.
Nó chăm chỉ không ngừng mà thi triển ra Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích hướng về phía gốc cây nhỏ kia.
Cho đến khi Lục Mao Trùng thi triển tới lần thứ 108.
Một tiếng gầm gừ xen lẫn sự phẫn nộ, bỗng nhiên truyền đến từ bên trong gốc cây nhỏ đó.
"Đủ rồi! Đồ côn trùng thối tha! Nếu mi lại va chạm lên thân thể ta, thì thân thể ta đều muốn bị mi đánh gãy đấy!"
Lục Mao Trùng liền bị hù dọa đến thắng gấp một cái, sau đó nó ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại.
Còn Vương Triệt lúc này, trên mặt anh lại mang theo mấy phần ý cười mà đi tới.
Lục Mao Trùng vội vàng đứng lên, nhìn vào gốc cây nhỏ trước mặt, trong mắt nó tràn đầy vẻ kinh dị.
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng kêu to hai tiếng.
Ý nó hỏi là tại sao gốc cây này lại biết nói?
Vương Triệt chậm rãi hỏi: "Cuối cùng mi cũng chịu lên tiếng rồi à?"
Gốc cây nhỏ lạnh lùng hừ một tiếng và nói: "Hừ! Người trẻ tuổi, anh thật sự lợi hại! Anh đã làm thế nào để phát hiện ra tôi?"
Đúng là gốc cây nhỏ này biết nói tiếng người!
Vương Triệt nhìn bốn phía một chút mới nói: "Thứ nhất là do khu rừng Phù Không này! Đã gọi là rừng thì nơi đây tất nhiên được bao trùm bởi thảm thực vật hết sức đặc thù. Chắc chắn sẽ không phải là loại cây cối bình thường. Cho nên, lần đầu tiên ta nhìn thấy mi, ta liền suy đoán ra mi hẳn là một loại Hồn thú. Nhưng chỉ là mi đang ngụy trang để ẩn tàng mà thôi! Mi chính là Hồn thú hệ Thực Vật đặc thù tại mảnh hồn thổ này. Và đám học sinh phía ngoài chưa bao giờ thấy qua mi, bởi vậy bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra mi."
"Thứ hai, nơi đây trong thời gian dài không hề có chút ánh nắng nào, nên căn bản thảm thực vật bình thường sẽ không thể nào sinh trưởng ở chỗ này. Mà mảnh đất này lại bay lơ lửng như vậy, cho nên làm sao thảm thực vật bình thường có thể sinh tồn tại đây được? Chỉ có Hồn thú mới có thể thông qua việc hấp thu hồn lực nơi đây để sinh trưởng dần dần."
"Thứ ba, tất nhiên là thực vật bình thường sẽ không có khả năng thừa nhận được chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích kia, huống chi trên thân mi ngay cả một chút vết cháy cũng đều không có."
Thật ra, lấy kinh nghiệm kiếp trước của Vương Triệt, anh vừa liếc mắt một cái thì liền nhìn ra.
Chỉ cần nói ra những điều này, thì gốc cây nhỏ kia liền có thể hiểu được.
Gốc cây nhỏ lạnh lùng nói: "Nhân loại, anh thật đáng chú ý! Đã nhiều năm như vậy, kẻ có thể bức tôi nói chuyện thì anh chính là kẻ thứ nhất. Đáng tiếc, chúng tôi không phải là Hồn thú! Hừ, bởi vì có ước định nên tôi không thể ra tay với anh. Nếu không, hiện tại một thằng nhóc như anh đã sớm chết không có chỗ chôn rồi!"
Vương Triệt chỉ nắm lấy trái cây trong tay mà cười không nói.
Làm sao ta không biết được chứ?
Trái cây này tất nhiên là có kịch độc, ăn vào có thể chết người hay không thì ta không biết, nhưng tuyệt đối sẽ bị đào thải khỏi nơi đây.
Về phần ước định gì kia thì Vương Triệt thật sự không biết.
Nhưng từ khi Vương Triệt cho Lục Mao Trùng thi triển ra Hồn kỹ để công kích đối phương, nhưng đối phương lại không hề đánh trả. Lúc đó Vương Triệt liền biết, gốc cây này khẳng định có nguyên nhân nào đó trói buộc, nên nó mới không thể động thủ với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận