Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1243: Làm Công Tác Tư Tưởng

Thần Dụ Thiên Vương khẽ mỉm cười, nói: "Lưu Ly, cô nhìn xem, tôi đã nói cậu nhóc Vương Triệt này rất giống cô mà! Ngày mai sẽ là trận chung kết, và năm xưa cũng chỉ có cô có thể tại giai đoạn năm thứ nhất đại học mà thu được chức quán quân thôi."
Lưu Ly Thiên Vương nhìn về phương xa và cũng cười nói: "Nhưng cậu tôi vẫn chưa thu hoạch được chức quán quân mà!"
Diễm Dương Thiên Vương ở một bên hơi híp mắt, nói: "Ồ? Lời này của cô có chút hương vị đấy! Xem ra Lưu Ly Thiên Vương rất xem trọng đối với cô bé Cố Nhiễm Sương kia! Nói đến cũng phải, tôi còn nhớ hơn mười ngày trước cô đã nói cô từng thu một vị đệ tử và cũng đến tham gia tranh tài. Nhưng hình như còn không nghe được tiếng gió gì của vị này, cho nên sẽ không phải là cô bé Cố Nhiễm Sương kia chứ?"
Vân Không Thiên Vương cười ha hả nói: "Diễm Dương, ông hỏi như vậy cũng không hay, vì trong lòng mọi người đều hiểu mà! Vì vậy ông nói ra thì cũng không có ý nghĩa! Chúng ta không thể tra ra bối cảnh của cô bé Cố Nhiễm Sương kia, và chỉ biết cô bé đến từ một học viện tam lưu nào đó! Đây rõ ràng là muốn che giấu tai mắt của người hữu ý rồi! Cô bé kia có thể đi đến một bước này mà không có điểm mờ ám thì tôi không tin."
Mấy vị Thiên Vương còn lại cũng nhao nhao nở nụ cười.
Thu đệ tử mặc dù không phải là chuyện cực kỳ bí ẩn, nhưng mỗi một vị Thiên Vương đều sẽ có tư ẩn của riêng mình.
Ngẫu nhiên sẽ có Thiên Vương tự mình thu một hai cái đệ tử và cất giấu huấn luyện, đợi đến khi đệ tử đã có được thực lực nhất định mới lại thả ra đi lịch luyện. Đây là loại chuyện rất bình thường.
Nhất là Lưu Ly Thiên Vương sau khi nhận được phong hào Thiên Vương thì trước mắt còn không có thu qua đệ tử.
Lưu Ly Thiên Vương nhắm lại hai mắt, nói: "Nếu các vị đều đã đoán được thì tôi cũng ngả bài! Tiểu Sương xác thực là đệ tử của tôi!"
Rất nhiều Thiên Vương nghe vậy thì đều mang sắc mặt ngưng trọng.
Vì bọn họ thật không nghĩ tới Lưu Ly Thiên Vương đã trực tiếp thừa nhận.
Lưu Ly Thiên Vương tiếp tục nói: "Thật ra Tiểu Sương tới tham gia Cúp Vương Giả là do yêu cầu của cô bé. Còn tôi lại có ý tứ không muốn để cho cô bé tới tham gia."
Thần Dụ Thiên Vương hỏi: "Ồ? Vì sao vậy?"
Lưu Ly Thiên Vương nói: "Bởi vì nếu Tiểu Sương mà tới tham gia Cúp Vương Giả thì không quá công bằng rồi."
Ngọc Hà Thiên Vương cảm thấy buồn cười nói: "Lưu Ly Thiên Vương, cô có ý tứ là nếu cô bé này tham gia thì sẽ thắng chắc sao? Nhưng tôi cảm thấy bằng vào sự hiểu rõ của tôi bây giờ đối với Vương Triệt thì cậu ấy sẽ không thua được."
Lưu Ly Thiên Vương lắc đầu, nói: "Không! Tôi nói không công bằng là đối với Tiểu Sương, chứ không phải đối với những tuyển thủ khác."
"?"
Các Thiên Vương đều sững sờ.
Đây là ý tứ gì?
Đã một đường đánh xuyên qua mà còn không công bằng đối với cô bé Tiểu Sương kia sao?
Lưu Ly Thiên Vương cười nói: "Ngày mai các vị liền biết!"
Ngọc Hà Thiên Vương bất đắc dĩ nói: "Tôi thật chán ghét lời nói ẩn ý của cô!"
Thần Dụ Thiên Vương cũng phụ họa nói: "Tôi cũng rất chán ghét!"
"Chúng tôi tán thành!"
Các vị Thiên Vương khác đều nhao nhao phụ họa theo.
Trước trận chung kết một ngày, bên trong một phòng khách sạn của Đấu Thần Đài, Vương Triệt thả ra ba con hồn sủng và nói: "Ngày mai sẽ là ngày tranh tài cuối cùng và có lẽ sẽ có một ít gian nan."
Vương Triệt đang làm một chút công tác tư tưởng.
"Ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng dẫn đầu kêu lên.
Vương Triệt gõ vào đầu Tiểu Mao Trùng, nói: "Đừng kêu! Ngày mai mi phải chịu đựng cho thật tốt đấy!"
"Ti ngô ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng lại kêu lên một tiếng.
Ý nó là: Không phải sẽ sắp xếp cho tôi đồng đội sao?
Vương Triệt gật đầu nói: "Mi đang cảm thấy ngày mai mi sẽ đánh không nổi đối phương phải không? Cũng được thôi, vậy ngày mai mi và Từ Lực Kiếm sẽ cùng nhau ra trận đi!"
Tiểu Mao Trùng nghe nói như thế thì liền tranh thủ thời gian lắc đầu vẫy đuôi.
Không được không được!
Chuyện này không thể được!
Tiểu Kiếm Kiếm còn muốn thi đấu đoàn đội, vậy làm sao có thể để cho Tiểu Kiếm Kiếm cùng tôi ra trận chứ!
Thế thì tôi sẽ không thể có thời cơ làm náo động rồi!
Không được không được!
Vương Triệt nói: "Ừm, vậy ngày mai mi vẫn đơn độc ra trận nhé! Dù sao đối thủ của mi cũng chỉ là hai con hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực thôi, đối với mi mà nói cũng không tính là cái gì to tát phải không?"
Tiểu Mao Trùng liền gật đầu.
Xác thực chỉ là hai con hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực mà thôi, không tính là gì cả!
Vương Triệt tiếp tục nói: "Đúng thế, không phải chỉ là một con hồn sủng siêu phàm một con hồn sủng vương giả thôi sao? Đối với mi mà nói đều không tính là gì hết!"
Tiểu Mao Trùng suy nghĩ rồi miễn cưỡng nhẹ gật đầu.
Vương Triệt nói: "Đối phương có khả năng cũng sẽ chỉ có một hai chiêu Hồn kỹ truyền thừa, mà mi cũng có! Vậy mi còn sợ cái gì nữa đúng không?"
Tiểu Mao Trùng suy nghĩ một trận và vẫn như cũ gật đầu.
Không sai! Tôi cũng có mà!
Vương Triệt chỉ vào Từ Lực Kiếm nói: "Ồ, đúng rồi, người ta có đến hai con hồn sủng nên sẽ hai đánh một, nhưng như vậy thì có là gì? Vì Tiểu Kiếm Kiếm đều trực tiếp đánh tám cơ mà!"
Tiểu Mao Trùng trầm mặc một chút nữa, nó nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày rồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận