Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1082: Đả Kích

Doanh Ngọc suy nghĩ, nói: "Cậu ta là một khế hồn sư phụ trợ nhưng lại có loại thực lực này thì thật sự không hợp thói thường! Làm sao tôi cảm giác cậu ta so với hồn sủng của cậu ta cũng không kém bao nhiêu nhỉ?"
"Không khoa học! Hồn sủng của cậu ta mạnh như vậy thì coi như xong, mà Võ Hồn của cậu ta cũng không phải là Linh Võ Hồn, nó rõ ràng chỉ có được năng lực phụ trợ, vậy làm sao chính cậu ta lại có thể mạnh như thế chứ? Tôi thật không hiểu!"
Dương Tiểu Đàn trầm mặc không nói, đại khái là đang tính toán.
Nhưng kẻ không hiểu cũng không chỉ có đám người bọn họ.
Con Vân Diễm Hồ trên đỉnh núi kia vào lúc này con mắt đều trừng to nhìn thẳng, hoa quả trong tay nó kém chút nữa đã bị nó đút vào lỗ mũi.
Vân Diễm Hồ trợn tròn con mắt, nói:
"Không phải chứ? Vị nhân loại này còn có thực lực mạnh như vậy sao?"
"Hai tên Huyết Oa và Bọ Ngựa kia đoán chừng là do người ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không khi một kiếm này chém xuống thì sợ là hai con cẩu vật này đến cái mạng nhỏ cũng khó đảm bảo!"
"Cái tên Bôn Lôi Thú này, lần này mi gặp được cọng rơm cứng rồi!"

Vương Triệt lên tiếng đánh thức ba người đồng đội: "Đi thôi!"
Ba người vội vàng đi theo đằng sau Vương Triệt để tiếp tục tiến lên phía trước.
Vương Tạp kích động nói: "Đại ca năm nhất, đại ca năm nhất! Kiếm chiêu này của cậu quá đẹp! Tôi có thể học nó được không? Tuy tôi là khế hồn sư phụ trợ, nhưng tôi vẫn như cũ có một cái mộng tưởng được lên chiến!"
Vương Triệt liền gật đầu, nói: "Không có vấn đề! Mỗi ngày anh hãy vung kiếm một nghìn lần và liên tục trong vòng mười năm là được!"
Đám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.
Vương Tạp suy nghĩ, nói: "Mười năm là được rồi sao? Nếu như chỉ là mỗi ngày vung kiếm một nghìn lần mà chỉ cần mười năm là đã có thể thi triển ra kiếm chiêu cường đại như vậy, thế thì tôi cảm thấy tôi cũng có thể kiên trì được."
Vương Triệt lắc đầu, nói: "Không phải vậy! Là mười năm sau mới có thể bắt đầu chính thức học kiếm kỹ! Mà muốn học được chiêu kiếm này thì còn phải xem thiên phú của các vị nữa!"
Vương Tạp: "..."
Vương Tạp không cam lòng nên hỏi: "Thiên phú tốt, thì mất bao lâu mới có thể học được?"
Vương Triệt không quá xác định, nói: "Khó mà nói! Nhanh nhất thì khoảng mấy năm là có thể học được, còn chậm một chút thì khó mà nói. Nhưng tôi không đề nghị các vị học chiêu này, bởi vì chiêu này thật ra tương đối bình thường."
Sau khi nói xong, Vương Triệt cũng không ngẩng đầu lên mà hướng về phía trên vung ra một kiếm, anh lại lần nữa trảm phá một đạo lôi điện mới bổ xuống.
Đám người: "..."
« tương đối bình thường »
Mấy người thấy vậy mà tê cả da đầu.
Cái này còn gọi là tương đối bình thường sao?
Thẩm Minh Loan hỏi: "Vương học đệ có ý tứ là chiêu này xác thực rất bình thường, nhưng phải xem người sử dụng như thế nào có đúng không?"
Vương Triệt nhìn Thẩm Minh Loan, nói: "Học tỷ có ngộ tính cực kỳ cao, hẳn là thiên phú cực kỳ tốt!"
Thẩm Minh Loan liền che miệng cười, nói: "Được rồi, tôi không quá ưa thích học kiếm, tôi chỉ ưa thích làm ruộng, trồng hoa thôi."
Vương Tạp tựa như phát hiện ra cái điểm mù gì, nói: "Không đúng! Đại ca năm nhất, tôi tính toán một chút, cậu năm nay cũng chỉ mới 19 tuổi, không đến 20. Nếu cậu vung kiếm 10 năm rồi dùng mấy năm để học thêm chiêu này, sau đó luyện đến trình độ này, vậy cậu mới mấy tuổi mà đã bắt đầu học kiếm rồi sao?"
Đám người suy nghĩ và cảm thấy đúng là như vậy.
Nếu chậm một chút thì chẳng lẽ cậu ta đã bắt đầu học kiếm từ trong bụng mẹ ư?
Vương Triệt nói: "Tôi không giống!"
Vương Tạp hỏi: "Cậu có cái gì không giống chứ? Cậu đã nói nếu học nhanh thì cũng phải mất mấy năm mới có thể học được mà."
Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Đây là kiếm chiêu do tôi vừa học kiếm vừa sáng tạo ra được. Chính tôi sáng tạo ra nên hẳn là không cần học rồi!"
Vương Tạp: "..."
Cậu ta liền che trái tim lại và lui ra sau hai bước, giống như là bị bắn trúng tên vậy.
Mấy người còn lại cũng mang vẻ mặt cứng ngắc.
Lô Địch ở một bên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy cậu đã học dùng kiếm được mấy..."
Nhưng cậu ta còn chưa hỏi xong thì Vương Tạp bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Lô Địch: "Đừng hỏi nữa! Nếu cậu lại hỏi thì tôi cảm giác mình có khả năng đến thế giới này cũng chỉ là để góp cho đủ số lượng thôi!"
"..."
Lô Địch lập tức không hỏi nữa.
Vương Triệt liền cười cười, sau đó mấy người vừa đùa giỡn vừa cấp tốc đi tới bên cạnh một gốc Vân Lôi Mộc.
Vương Triệt chém ra vù vù mấy kiếm là đã chặt xuống gốc Vân Lôi Mộc vô cùng cứng chắc này.
Thu thập tốt rồi thì cả đám lại tiếp tục đi tới.
Vào lúc này, đám mây sấm trên trời bắt đầu cuồn cuộn lên.
Vương Triệt nhíu mày nói: "Con Bôn Lôi Thú kia hẳn là đã muốn ra tay rồi!"
Vương Tạp sững sờ hỏi: "Nó bây giờ mới muốn ra tay sao? Vậy lôi điện trước đó không phải do nó làm ra à?"
Ánh mắt Thẩm Minh Loan ngưng trọng lại, nói: "Không, khả năng chỉ do nó tiện tay thi triển thôi, cùng loại với... hắt xì hơi ấy!"
Vương Triệt gật đầu, nói: "Không sai! Xác thực là như thế! Xem ra nó đã bị tôi chọc giận nên mới công kích về phía tôi. Các vị đi trước đi, tôi sẽ vừa đánh vừa lui!"
Bốn người suy nghĩ mấy giây rồi lập tức nghe theo Vương Triệt chỉ huy.
Bọn họ đều là phụ trợ, đến một vị duy nhất có được chiến lực là Bạch Tiểu La thì vẫn còn chưa khôi phục. Nếu như bọn họ có ở chỗ này thì cũng không có tác dụng quá lớn.
Bọn họ liền thêm trạng thái cho Vương Triệt tựa như công cụ người rồi rời đi.
Nếu có hồn sủng thì bọn họ còn có thể phối hợp đánh một trận.
Nhưng đã không có hồn sủng thì việc thoát ly chiến cuộc để tự bảo vệ mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận