Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 78: Bom Hạt Giống

Vào lúc này, Chi Vân Xà đã súc thế mà thành để đánh ra Vung Đuôi Kích. Nó như là cung đã kéo căng, không bắn không được.
Không có khả năng thay đổi.
Rốt cuộc, thắng lợi đã nằm trong tầm tay, nên lần này nó không chút do dự. Nếu như đánh trúng đích, trên cơ bản đối phương liền tuyên bố thua cuộc.
Ầm ầm!
Lực lượng của Hồn kỹ Vung Đuôi Kích không giảm chút nào, trực tiếp đánh trúng Lục Mao Trùng lúc này đã co đầu rút cổ thành một cuộn tròn!
Một tiếng vang bạo tạc, chấn động bốn phía sân đấu.
Sân đấu trước đó đã vỡ vụn, bây giờ càng xuất hiện thêm vô số vết nứt, đồng thời có vô số loạn thạch bắn ra khắp nơi.
Bụi mù tung bay.
Một thân ảnh lao ra.
Chính là Lục Mao Trùng đã bị đánh trúng!
Ăn một cú Vung Đuôi Kích, mặc dù là tại trạng thái phòng ngự, nhưng lực lượng cường đại kia cũng trực tiếp đánh bay nó.
Sau đó nó rơi xuống mặt đất ở phía xa xa.
Có điều khiến cho đám người cảm thấy kỳ quái chính là, Lục Mao Trùng lại có thể đứng lên, mặc dù trên thân nó nhận lấy vết thương không nhẹ, nhưng vẫn chưa đến mức để nó mất đi năng lực chiến đấu.
Lâm Hi khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lục Mao Trùng đã là nỏ mạnh hết đà, nói: "Chi Vân Xà, cho nó một kích cuối cùng đi!"
Lúc này, trạng thái của Lục Mao Trùng đã hạ xuống trên diện rộng, cho nên nó không có khả năng tiếp được một kích tiếp theo.
Nhưng phía dưới mệnh lệnh của Lâm Hi.
Trên sân đấu có bụi mù lượn lờ kia, lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Hi bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Một lát sau!
Nương theo sương mù dần dần tản ra.
Một màn kế tiếp khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy, tại vị trí trung tâm, toàn thân Chi Vân Xà đang bị lít nha lít nhít tơ trắng quấn quanh, để nó khó mà động đậy một chút.
"Sao có thể thế được? ! !"
Trên khuôn mặt đẹp tỉnh táo kia của Lâm Hi, lần đầu xuất hiện vẻ thất thố.
Cô ấy đã chấn kinh đến không dám tin.
"Xuy xuy!" Chi Vân Xà ở trung tâm phát ra từng tiếng tức giận.
Đám khán giả cũng đều không hiểu.
Đáng tiếc, bởi vì Khải Minh cúp chỉ là loại tranh tài có cấp độ nhập môn, nên ngay cả chuyên viên bình luận cũng đều không có.
Mà lúc này, ai cũng đều mang vẻ mặt mộng bức.
"Chẳng lẽ là..."
Lâm Hi nhìn chung quanh sân đấu.
Thân thể cô ấy liền rung động mạnh một cái, vô số tơ trắng như long xà hành tẩu, ẩn mình bên trong đá vụn.
Tơ trắng bao quanh như buộc dây, vả lại còn rất có quy luật.
Tựa như là...
Một cái lưới lớn!
Bên trên đài quan sát, ông lão mù lòa thở dài, nói: "Đây là một tấm mạng nhện to lớn. Trải qua từng lượt sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ, thiếu niên kia dưới tình huống không có bất kỳ người nào phát giác, anh ta đã bày ra một tấm mạng nhện to lớn trên sân đấu!"
"Ngay từ đầu anh ta đã để cho Lục Mao Trùng sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ, cũng chỉ vì một màn này. Căn bản là anh ta không nghĩ tới việc, sẽ trực tiếp dùng Hồn kỹ Phóng Tơ để bắn trúng Chi Vân Xà, mà hết thảy đều là ảo giác do anh ta tạo ra, nhằm làm cho đối thủ bị mê hoặc."
"Tăng thêm việc sân đấu bị phá nát, vô số đá vụn trợ giúp che giấu sợi tơ, nên nếu không đứng tại độ cao nhất định để quan sát toàn bộ sân đấu, vậy sẽ rất khó phát giác được chuyện này. Cuối cùng, Lục Mao Trùng sẽ ở tại trung tâm mạng nhện và làm ra tư thế phòng ngự, khiến cho con mồi sa vào lưới."
"Khá lắm, sự tính toán trùng điệp này... Thật là lợi hại!"
Giọng nói của ông lão mù lòa hơi có biến hóa: "Khi thực lực của hai bên đã sáng tỏ, thì từ vừa mới bắt đầu, anh ta liền bày ra cạm bẫy để giả bộ như Lục Mao Trùng đang là con mồi, sau đó anh ta sẽ từng bước một mà dẫn dụ, đánh cờ..."
"Một kẻ thợ săn cao minh, thường sẽ lấy hình thái con mồi để xuất hiện... Quả là lão hồ ly a!"
Giáo sư Ngạn cũng thở dài.
Vì ông ta cũng không phát hiện.
Tuy người xem dễ thấy, nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể phát hiện, chớ nói chi là Lâm Hi đang ở trên sân đấu.
Mà đây còn là đài quan sát đã nâng cao lên mười mấy mét, từ bên trên đài quan sát sẽ thấy được toàn bộ sân đấu, nhưng cũng mới mơ hồ thấy được một chút vết tích của những sợi tơ trắng kia, từ đó mới có thể phát giác ra được.
Lúc này, Lâm Tịch ở một bên lập tức cảm thấy choáng váng.
Anh ta biến thái như vậy sao?
Ông nội mù là người cỡ nào mà còn nói ra như vậy a...
Hiện tại, có thể nói toàn trường đã là một mảnh xôn xao.
Cũng không biết Khải Minh cúp từng tổ chức qua bao nhiêu khoá.
Nhưng trận tranh tài đặc biệt như thế này, thì có thể nói là chưa từng xuất hiện qua.
Trận chung kết này bỗng xoay chuyển phản sát, quả thực đã khiến cho đám người xem phải trợn mắt hốc mồm.
Nhưng mà lúc này, Vương Triệt cũng chưa có bao nhiêu nụ cười chiến thắng.
Vì hết thảy chuyện này đều nằm trong dự tính của anh.
Sau đó...
Trầm lặng hồi lâu...
Trên khuôn mặt Lâm Hi có chút ửng đỏ, đó là bởi vì cô ấy đã bị tính kế, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể làm gì được.
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào.
Dù cô ấy cảm thấy mình đã đủ cẩn thận.
Nhưng làm sao cô ấy có thể tính toán hết được.
Trong ánh mắt Lâm Hi đã có vẻ bội phục mà nhìn về phía Vương Triệt, nói: "Không thể không nói... Vương Triệt, anh thật sự rất lợi hại. Nếu như không có một vòng trước đó, thì có lẽ với tình huống bình thường là tôi đã thua rồi. Nhưng thật đáng tiếc, một vòng trước..."
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Hi bỗng nhiên biến đổi, trở nên cực kì sắc bén: "Chi Vân Xà đã lĩnh ngộ ra Hồn kỹ hệ thuộc tính! Cho nên chiêu này của anh sẽ không làm khó được nó!"
"Chi Vân Xà, sử dụng Hồn kỹ Bom Hạt Giống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận