Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 966: Saiyan Hùng

Hà Huyên khẽ cười nói: “Chúc mừng! Khi trước thì sự tiến hóa của nó như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lúc này thì nó đã chính thức tiến hóa! Nó đã thật sự siêu việt chủng tộc gấu trúc, nó đã là một chủng tộc hoàn toàn mới. Hơn nữa nó cũng không phải là Hùng Phách Nhất Tộc và Thôn Thiên Thú Nhất Tộc đơn thuần. Cậu có thể đặt tên lại cho nó.”
Vương Triệt nhìn xem Hùng Bảo lúc này và thuận miệng cười nói: “Tên mới à? Saiya Hùng thì thế nào?”
“Ngao?”
Hùng Bảo nghe vậy liền sững sờ, nó cảm giác cái tên này thật không dễ nghe nên liên tục lắc đầu...
“Bá Vương Gấu?”
“Ngao!” (Lắc đầu)
“Thần Uy Gấu?”
“Ngao!” (Lắc đầu)
“Bá Thiên Gấu?”
“...”
“Thần Uy Bá Vương Gấu? Cái này cũng có thể được đúng không?”
“Ngao?” (điên cuồng lắc đầu)
“Bá Uy Gấu Chủ?”
“Ngao ngao!” (chần chờ một chút rồi lắc đầu)
“...”
Vương Triệt đặt tên cho Hùng Bảo hết cái tên này đến cái tên khác khiến cho chính anh cũng cảm thấy xấu hổ.
Dù sao thì tuổi của Hùng Bảo cũng không lớn, nhưng lại không thể lấy được một cái tên hợp ý nó cả.
Hà Huyên ở một bên thấy vậy thì có chút câm nín.
Hà Huyên nhìn Vương Triệt một chút và trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Trình độ đặt tên này của cậu... Thật ra thì đơn giản và bình thường một chút là được rồi...”
Vương Triệt lập tức nhìn về phía Hà Huyên nói: “Vậy tôi xin rửa tai lắng nghe!”
Vương Triệt thực sự không hề muốn đặt tên mới cho Hùng Bảo.
Hà Huyên hỏi: “Bá Chấn Thiên được chứ?”
Vương Triệt: “...”
Cô nói cái tên này là đơn giản và bình thường sao?
Vương Triệt nghĩ đến những cái tên mà anh đã nghĩ ra, chúng không phải cũng rất đơn giản hay sao?
Thần Dụ Thiên Vương gật đầu nói: “Tôi cảm thấy cái tên này cũng không tệ. Vừa có thể thể hiện ra vài phần uy phong của viễn cổ cự thú, nhưng lại không giống tên của những con viễn cổ cự thú đó. Mà vừa ngắn gọn lại không có chữ Gấu, nhưng vẫn có thể thể hiện ra được khí thế chấn thiên động địa lúc trước của nó.”
“?”
Vương Triệt nhìn vị Thiên Vương này một chút.
Thiên Vương mà cũng chỉ ở cái trình độ đặt tên này ư?
Vương Triệt nhìn thoáng qua Hùng Bảo và cảm giác nó cũng sẽ không ưng ý cái tên này. Nhưng mà...
“Ngao ngao ngao ngao!”
Hùng Bảo lớn tiếng kêu to, biểu thị rằng mình rất hài lòng với cái tên này.
“...”
Tốt thôi, có vẻ như nó cũng có phong cách của riêng mình, một phong cách không phù hợp với thế giới của ta.
Vương Triệt chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.
Tên chủng tộc vẫn phải được sự đồng ý của hồn sủng.
Mà Hùng Bảo hài lòng là được rồi
Hà Huyên mỉm cười nói: “Ừm, xem ra nó rất hài lòng. Đúng rồi, vừa rồi chẳng phải nó đã lĩnh ngộ được Hồn kỹ mới sao? Tiến hóa thành chủng tộc mới cũng có xác suất nhất định trong chuyện lĩnh ngộ Hồn kỹ mới. Hơn nữa Hồn kỹ có nguồn gốc từ huyết mạch nên Hồn kỹ mới tất nhiên cũng sẽ có quan hệ với Hùng Phách nhất tộc và Thôn Thiên Thú nhất tộc.”
Vương Triệt khẽ gật đầu và nói đơn giản về hai loại Hồn kỹ vừa rồi.
Muốn ghi chép thông tin của chủng tộc hồn thú mới thì đương nhiên Hồn kỹ cũng phải được giải thích chi tiết.
Mà về hai loại Hồn kỹ mới này thì Hà Huyên tất nhiên cũng sẽ tiến hành xử lý bí mật. Ở trên dữ liệu của chiến khu cũng chỉ tăng thêm mấy cái tên và nơi sinh ra.
Còn hiệu quả và tác dụng cụ thể thì vẫn phải giấu đi mấy phần.
Về hai chiêu Bá Vương Lực và Thần Uy Lực này, sau khi nghe xong thì Hà Huyên và Thần Dụ Thiên Vương đều lâm vào trầm mặc.
Thần Dụ Thiên Vương thở dài một hơi rồi nói:
“Sức mạnh của cự thú thời viễn cổ quả nhiên không thể coi thường, cho nên Linh Hùng của tôi thua cũng phải. Hai loại Hồn kỹ mới này hoàn toàn không thua Hồn kỹ truyền thừa, và có khi hiệu quả trong thực chiến còn hơn cả Hồn kỹ truyền thừa nữa ấy chứ. Hơn nữa uy lực của khối Hồn Cốt kia vẫn còn chưa được sử dụng ra. Nếu như sử dụng ra thì sức mạnh của đứa nhóc này sẽ đạt tới cấp độ khổng lồ?”
“Bây giờ cậu đang có ba con hồn sủng đúng không? Vậy sau này có lẽ thực lực của nó sẽ kéo dài một khoảng cách rất lớn đối với hai con hồn sủng còn lại.”
Hồn Cốt bây giờ quả thật rất vô dụng.
Chủ yếu mới vừa đeo lên nên Hùng Bảo cũng không biết dung Hồn cốt trong thực chiến.
Nếu như xảy ra vấn đề gì thì sẽ rất phiền toái.
Hùng Bảo vừa nghe thấy lời ấy thì lập tức điên cuồng lắc đầu.
Không có! Không có!
Sao tôi có thể mạnh hơn đại ca được chứ?
Hùng Bảo từ chối lời nói của Thần Dụ Thiên Vương.
Nó cảm giác con đường mà mình phải đi vẫn còn rất dài!
Vương Triệt khiêm tốn cười nói: “Có khoảng cách thì sẽ có áp lực mà vậy cũng rất tốt.”
Thần Dụ Thiên Vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Lời này của cậu làm tôi cảm thấy cậu giống như những nhà tư
bản đang lấy hồn sủng ra làm công vậy.”
Vương Triệt: “...”
Sau khi nói xong thì Thần Dụ Thiên Vương liền cười cười và lắc đầu nói tiếp: “Nhưng nhìn xem tinh thần của tên nhóc này thì nếu nói cậu là nhà tư bản cũng không quá phù hợp rồi. Ừm... vậy tôi cho cậu thứ này đi.”
Sau đó Thần Dụ Thiên Vương khẽ xoa Đạo Hồn Khí trên cổ tay và một cái hộp gấm lập xuất hiện trong tay của cô ấy.
Cái hộp gấm tản ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, dường như nó được điêu khắc từ một loại gỗ thượng đẳng, vừa nhìn đã thấy giá trị của nó không hề nhỏ.
Có thể sử dụng loại hộp gấm này để chứa đựng thì nhất định bên trong cũng sẽ là món đồ không quá kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận