Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 337: Miệng Kín Như Bưng

Vào lúc này, Từ Lực Kiếm đã bị luồng lôi điện khổng lồ kia bổ xuống, thân thể nó liên tục run rẩy lắc lư, ánh sáng đỏ trên người nó cũng bắt đầu lấp lóe không ngừng.
Lôi Vân Phong gật đầu nói: "Ánh sáng đỏ lấp lóe đã nói rõ năng lượng cơ giới của nó không đủ, nó đang rất không ổn định. Vương Triệt cổ vũ cũng rất có tác dụng, chắc hẳn tình cảm giữa bọn họ cực kỳ cao. Ngoài ra, con Từ Lực Kiếm màu đỏ này lúc ấy không ai muốn, mà anh ta lại lựa chọn là hồn sủng thứ hai, vì vậy tình cảm giữa hai bên khẳng định rất phi phàm."
"Bây giờ nó vẫn còn có thể dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ."
"Đáng tiếc, trận đấu này Vương Triệt lại phái Từ Lực Kiếm ra sân, chắc hẳn anh ta biết Lục Mao Trùng cũng không có cách nào đánh bại mình, cho nên anh ta mới dứt khoát phái Từ Lực Kiếm đi lên để tích lũy một chút kinh nghiệm..."
Nếu Vương Triệt biết ý nghĩ này của Lôi Vân Phong, đoán chừng anh sẽ khen anh ta một câu vì đã đoán khá chuẩn.
Nhưng chỗ mấu chốt nhất lại không đoán được.
Hai con ngươi của Lôi Vân Phong ngưng lại nói: "Đáng tiếc, trận đấu là vô tình nên tôi sẽ không buông tay! Bạo Lôi Nha, sử dụng một kích cuối cùng đi! Sử dụng chiêu ‘thiên lôi phách trảm’!"
‘Thiên lôi phách trảm’ là một trong những hòn kỹ có uy lực mạnh nhất của hồn sủng hệ Lôi Điện.
Trước đó Bạo Lôi Nha đã dựa vào một chiêu này để đánh cho Mãnh Lôi Chiến Ưng có tu vi hồn lực cao hơn nhiều so với nó, cứ một chiêu như thế mà đánh thành trạng thái tàn tạ.
Sau đó Phong Lôi Ám Nha ra sân và hoàn thành việc thu hoạch.
Uy lực của chiêu thức này rất mạnh nên sẽ tiêu hao rất nhiều hồn lực.
Dù tu vi hồn lực của đối thủ cách xa mình một đến hai trăm năm thì đều có thể làm cho đối thủ bị trọng thương dễ như trở bàn tay.
Có thể thấy chiêu thức này cũng không thuộc Hồn kỹ hạch tâm, mà nó thuộc về dạng Hồn kỹ khi có tu vi càng cao và năng lượng sinh mệnh hệ Lôi Điện càng mạnh, thì uy lực của nó sẽ càng lớn.
Đây là Hồn kỹ đặc hữu của hồn sủng hệ Lôi Điện, cùng loại với Chấn Động Quyền.
Cho dù sau này tu vi hồn lực có đạt đến ngàn năm hay vạn năm, nhưng khi đối mặt với cường địch thì những chiêu thức như này cũng có thể tỏa sáng phát nhiệt.
Lần này, Bạo Lôi Nha lại hét lớn một tiếng, toàn thân nó được vờn quanh bởi lít nha lít nhít lôi điện, sau đó nó nhảy vọt một cái.
Chiếc sừng hình tia sét trên đỉnh đầu nó bắt đầu lấp lóe, liên kết cùng với Võ Hôn U Vân ở giữa không trung.
Trong chốc lát, chỉ thấy chỗ sâu đám mây đen mơ hồ lóe ra một luồng lôi điện.
Sau đó đám mây đen bỗng nhiên mở rộng ra mấy phần, rồi dựa theo sự điều khiển của Bạo Lôi Nha để trực tiếp bổ ra một luồng lôi điện màu tím đậm, kích thước to như thùng nước!
Uy lực của chiêu này so với chiêu ‘dẫn lôi tụ hợp’ trước đó còn cường đại hơn!
Vô số người xem thấy vậy đều tê hết cả da đầu!
"Ừm, là chiêu này, Mãnh Lôi Chiến Ưng của tôi đã bị chiêu này đánh cho tàn tạ."
Ba người Trần Phi vẫn cực kỳ nghe lời mà ở trong phòng nghỉ, không đến hiện trường để xem, mà trực tiếp xem phát sóng trực tiếp trên ti vi.
Trong phòng nghỉ cũng có những khán giả khác đang xem, lúc này cả đám đều nhao nhao hô lên.
Bạch U U nói: "Con Từ Lực Kiếm này rất đặc biệt, tu vi hồn lực không đến 400 năm nhưng lại có thể trụ được đến tận bây giờ! Nhưng cũng trụ được một cách quá khó khăn."
Trình Chanh nói: "Sao tôi cảm giác có điểm gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra được."
Trong lòng Trần Phi hơi động mà nhìn về phía Mãnh Lôi Chiến Ưng, sau đó anh ta hướng về phía Lục Mao Trùng bên cạnh mà ra sức bĩu môi.
Lục Mao Trùng cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của Trần Phi.
Nó không quá nguyện ý trao đổi với anh ta, ừm, mà anh ta cũng không nghe hiểu được Lục Mao Trùng.
Nhưng... Mãnh Lôi Chiến Ưng thì lại khác, vì nó là hồn sủng.
Ở giữa hồn sủng với hồn sủng nhất định sẽ có mối quan hệ tự nhiên.
"Gréc gréc? ! !"
Mãnh Lôi Chiến Ưng kêu hai tiếng với Lục Mao Trùng đang nằm nghỉ ngơi ở một bên.
Ý nó hỏi: Này lão đệ sâu ăn lá, con quái kiếm kia là tiểu đệ của mi thật à?
"Ti ngô ti ngô!"
Lục Mao Trùng hài lòng nhẹ gật đầu kêu lên: Đúng vậy, đúng vậy!
Mặc dù nó chưa từng thấy Từ Lực Kiếm đồng ý, nhưng Lục Mao Trùng vẫn đơn phương tuyên bố con Từ Lực Kiếm chính là tiểu đệ của mình!
"Gréc gréc? ! !"
Mãnh Lôi Chiến Ưng lại hỏi: Tuy nó rất lợi hại! Nhưng nó có thể chống đỡ được không?
Lục Mao Trùng: "Ti ngô ti ngô!"
Lần này Lục Mao Trùng càng thêm tự tin gật đầu thật mạnh: Đương nhiên, nó được ta dạy bảo cơ mà!
Trước khi Từ Lực Kiếm ra sân hôm nay, Lục Mao Trùng cảm thấy kinh nghiệm của mình rất phong phú, thân là lão đại cho nên nó đã truyền thụ một chút diệu chiêu nho nhỏ cho Từ Lực Kiếm.
Lục Mao Trùng nói rằng: Sau khi mi ra sân, trước tiên mi cần phải như thế này... Sau đó lại như thế kia... Cuối cùng thì... Như vậy đối phương sẽ bị mi ép khô.
Mặc dù khi đó Từ Lực Kiếm rất khinh thường.
Nhưng từ biểu hiện bây giờ đến xem, Lục Mao Trùng cảm thấy rõ ràng là Từ Lực Kiếm đã vận dụng đến kinh nghiệm mà mình đã dạy bảo!
"Gréc gréc? ! !"
Mãnh Lôi Chiến Ưng lại hỏi: Nó có thể thắng được không?
"Ti ngô?"
Lục Mao Trùng hỏi lại Mãnh Lôi Chiến Ưng: Đích thân ta dạy mà mi cảm thấy nó sẽ không thắng được à?
Mãnh Lôi Chiến Ưng: "..."
Lục Mao Trùng rất tự tin và không lộ ra bất kì tin tức nào.
Mãnh Lôi Chiến Ưng có cảm giác con côn trùng này còn thông minh hơn một chút so với mình thì, dù mình có hỏi gì thì cũng không hỏi ra được.
Trần Phi thấy vậy cũng không vội mà tiếp tục nhìn vào màn hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận