Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 34: Sao Con Lục Mao Trùng Này Lại Lớn Như Thế? ! !

Viên Tiểu Nhạc vỗ vỗ bả vai Vương Triệt, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nhường anh. Con Lục Mao Trùng của anh hẳn là đã tiến hóa thành Lục U Điệp rồi đúng không? Mặc dù nó so với con Khố Tạp Thú của tôi còn kém một đoạn, nhưng anh bồi dưỡng hơn mười ngày thì nó cũng đã có tu vi hồn lực hơn hai mươi năm rồi."
Viên Tiểu Nhạc nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút rồi hỏi: "Nhưng sao tôi không thấy nó đâu nhỉ?"
"Sau lưng tôi." Vương Triệt chỉ chỉ ra sau lưng nói.
Viên Tiểu Nhạc lập tức nhìn lại, anh ta liền choáng váng tại chỗ.
"Ngọa tào! Sao con Lục Mao Trùng này lại lớn như thế? ! !"
Viên Tiểu Nhạc nhìn vào Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt mà trợn mắt hốc mồm.
Trong lúc nhất thời anh ta ngẩn hết cả người.
Kỳ thật, Lục Mao Trùng năm mươi centimet cũng không tính là lớn.
Bởi vì khi ra bên ngoài chiến khu, vừa nắm đã ra một bó to rồi.
Thế nhưng mà...
Mười ngày trước con Lục Mao Trùng này rõ ràng mới chỉ mười năm tu vi hồn lực a!
"Anh... Anh làm sao mà bồi dưỡng được nó to nhanh như thế?" Viên Tiểu Nhạc chỉ chỉ vào Lục Mao Trùng nói.
Hai con mắt anh ta mở to ra, phi thường kích động.
"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng quan sát Viên Tiểu Nhạc một chút, trong vô thức nó nhìn về phía bả vai của anh ta.
Phát hiện trên bả vai Viên Tiểu Nhạc trống không, nó lập tức không có hứng thú mà trực tiếp quay đầu nhìn đi nơi khác.
Vương Triệt nói: "Đương nhiên là tự tay tôi bồi dưỡng. Tay nắm tay nó mà bồi dưỡng a."
Viên Tiểu Nhạc suy tư nói:
"Vậy thiên phú của con Lục Mao Trùng này cũng quá mạnh đi. Tôi còn nhớ, Lục Mao Trùng có tư chất rất thấp, ngốc manh, nên tốc độ tu luyện của nó sẽ rất chậm mới đúng."
Nghe Viên Tiểu Nhạc nói như thế, Lục Mao Trùng ngay lập tức di chuyển cái đầu, đưa ánh mắt bất thiện nhìn về phía Viên Tiểu Nhạc.
Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền giật nảy mình, anh ta tranh thủ thời gian lui ra phía sau hai bước, rồi sau đó vội vàng nói lời xin lỗi:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
"Ta không nói mi, ta nói về mấy con Lục Mao Trùng khác cơ. Chậc chậc! Con Lục Mao Trùng này của anh có linh trí cực kỳ cao a."
Viên Tiểu Nhạc vội vàng xin lỗi Lục Mao Trùng của Vương Triệt, bởi vì hồn sủng tức giận là không thể xem thường.
Lục Mao Trùng cuốn lại thân thể, sau đó lăn về phía Viên Tiểu Nhạc, rồi nó kêu lên hai tiếng.
Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền vui vẻ, hỏi: "Nó làm vậy là có ý gì? Nó đang khen tôi sao?"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Nó đang mắng anh đấy."
Viên Tiểu Nhạc nhìn Lục Mao Trùng một hồi lâu, không quá hiểu rõ mà hỏi lại: "Mắng tôi á? Tại sao nó lại mắng tôi?"
Vương Triệt hỏi ngược lại: "Anh nhìn một chút xem, nó bây giờ giống như cái gì?"
"Giống… Giống như một đống phân a...”
Viên Tiểu Nhạc hiểu ra thì anh ta lập tức nổi giận, làm bộ dáng hung tợn quát: “Ngọa tào! Nhóc con này, đợi lát nữa ta sẽ bảo Khố Tạp Thú của ta giáo huấn mi thật tốt!"
"Ti ngô!" Lục Mao Trùng quay đầu bỏ đi, tựa như nó không hề sợ hãi chút nào.
Ngay sau đó, Viên Tiểu Nhạc liền dẫn Vương Triệt vào bên trong câu lạc bộ.
Trong câu lạc bộ đang có không ít người.
Sân bãi trong đây cực kỳ rộng lớn.
"Việc đối chiến hồn sủng chủ yếu là để thể hiện sức chiến đấu giữa các hồn sủng. Còn các Khế Hồn sư sẽ đóng vai nhân vật chỉ huy ở bên ngoài sân. Nếu thể lực của hồn sủng đã chống đỡ hết nổi, cho đến khi chúng mất đi sức chiến đấu thì sẽ tính là thua."
"Nếu hồn sủng đã ngã xuống, thì không được tiếp tục công kích vào hồn sủng."
"Sân bãi có nhiều khu vực lớn nhỏ khác nhau, chia ra làm mấy loại đẳng cấp."
...
Quy tắc đối chiến hồn sủng cũng không phức tạp, nhất là loại câu lạc bộ đối chiến tương đối chuyên nghiệp này.
Nơi đây đều có quy tắc rất rõ ràng.
"Viên thiếu gia, hôm nay anh không đối chiến với chúng tôi nữa sao?"
"Viên thiếu gia, ông chủ Viên đã nói hôm nay ông ấy sẽ tới kiểm tra tình huống của anh. Vậy anh có muốn đối luyện một chút với chúng tôi không?"
"Đúng thế đúng thế! Viên thiếu gia cứ yên tâm, hôm nay chúng tôi khẳng định sẽ nghiêm túc đánh một trận với anh, tuyệt đối sẽ không nhường anh đâu!"
Viên Tiểu Nhạc vừa tiến đến, thì anh ta liền bị không ít vị huấn luyện viên trong câu lạc bộ xông tới xin đối luyện.
"Đi đi đi, các anh đều tránh ra hết đi! Hôm nay tôi và bạn học của tôi sẽ đối chiến với nhau, các anh mau tránh hết ra!"
Viên Tiểu Nhạc la to lên, mười phần có lực.
Những vị huấn luyện viên kia có độ tuổi khá trẻ, từ hai mươi đến ba mươi tuổi. Có một số là sinh viên đại học, có một số là Khế Hồn sư nghiệp dư.
Còn có một hai vị là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, trên ngực đeo theo huy chương.
Nghe nói như thế, những vị huấn luyện viên kia đành phải tứ tán rời đi, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vương Triệt.
Bọn họ không khỏi sửng sốt.
"Kia là Lục Mao Trùng phải không?"
"Đúng là Lục Mao Trùng! Nhìn thân thể của nó thì khoảng chừng năm mươi năm tu vi hồn lực. Vậy mà nó còn chưa chịu tiến hóa sao?"
"Dù là Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, nhưng từ phương diện tiềm chất chủng tộc mà nói, nó hoàn toàn không bằng Khố Tạp Thú của Viên thiếu gia."
"Nếu là Lục U Điệp năm mươi năm tu vi hồn lực, thì còn có thể miễn cưỡng so chiêu một lần cùng với Khố Tạp Thú."
"Khố Tạp Thú chính là hồn sủng hiếm có, tiềm chất chủng tộc của nó còn cao hơn Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực. Dù là tu vi hồn lực cao hơn hai mươi năm, nhưng căn bản đều không đền bù được. Trừ phi là Lục Mao Trùng trăm năm tu vi hồn lực."
"Khó trách vì sao Viên thiếu gia lại tự tin đến như vậy."
"Nhưng Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực mà còn không tiến hóa, điều này đã nói rõ nó có chút khó chơi. Nếu làm không tốt thì Viên thiếu gia có thể bị lật xe a."
Mấy vị huấn luyện viên nhao nhao thảo luận.
Vương Triệt vừa cười vừa liên tục gật đầu chào hỏi các vị huấn luyện viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận