Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 947: Thần Dụ Thiên Vương

Hồn Cốt thời đại viễn cổ mà có thể có được loại trận pháp cao thâm như vậy, điều này đã nói rõ trình độ văn minh của thời đại viễn cổ tại thế giới này thật sự không thấp.
Vương Triệt đang trầm tư thì một giọng nói thanh thuý từ phía sau truyền đến.
"Thế nào? Cậu cảm thấy sao rồi?"
Là giọng của giáo sư Hà Huyên.
Vương Triệt xoay người liền thấy giáo sư Hà Huyên và một người phụ nữ có dáng người bốc lửa bên cạnh, khuôn mặt vừa ma mị và vừa thanh khiết đang cùng nhau đi tới.
Không giống với Hà Huyên, Vương Triệt chỉ cần nhìn một chút là đã xác định được người phụ nữ này nhất định là cấp bậc Thiên Vương.
Trên người cô ta tản ra một loại khí tràng vừa thành thục là vừa uy nghiêm, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Vương Triệt và ánh mắt của cô ta chạm nhau và liền cảm giác được tinh thần có hơi chấn động, thần thức cũng xuất hiện sự xao động không nhỏ.
Ánh mắt của cô ta cũng dừng lại và tựa như có chút ngoài ý muốn.
Vương Triệt gật đầu, nói: "Chào giáo sư Hà! Tôi cũng không có cảm thấy gì cả, vì chưa thử qua nên không rõ lắm."
Hà Huyên thở dài một hơi rồi cười nói: "Lời này của cậu ngược lại là rất có tự tin. Tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là Thần Dụ Thiên Vương của chiến khu Đông Hoa chúng ta, chuyên tu tinh thần lực."
Hà Huyên trêu ghẹo nói tiếp: "Nhưng cậu không nên tùy tiện đối diện với cô ấy như vậy, bằng không đến quần lót của cậu cũng đều bị mụ phù thuỷ này nhìn thấu đấy."
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt ho khan một cái rồi cười nói: "Thiên Vương muốn nhìn thấu chi tiết của chúng ta thì cho dù không cần mặt đối mặt là cũng có thể làm được rồi mà!"
Vị này chuyên tu tinh thần, thảo nào vừa nhìn một chút thì thần thức Vương Triệt đã bắt đầu sinh ra chấn động.
Thần Dụ Thiên Vương nhìn thoáng qua Vương Triệt và khẽ gật đầu nói: "Vương Triệt! Tôi đã sớm được nghe về thanh danh của cậu! Lúc trước cậu đã trợ giúp phong ấn Không Thần Long và tôi cũng là một Thiên Vương trong số đó! Cậu thật sự không đơn giản đấy!"
Sau khi nói xong, Thần Dụ Thiên Vương liếc mắt nhìn Hà Huyên một chút rồi cười nhạo nói:
"Ở trước mặt cô tôi cũng không dám nhận mình là mụ phù thuỷ đâu! Nói về tuổi tác thì hình như cô còn lớn tuổi hơn tôi cơ mà!"
Hà Huyên gật đầu đáp: "Tuổi tâm lý thì đúng thật là tôi lớn hơn cô, nhưng tuổi sinh lý thì cũng quá khó nói rồi."
"Cút!"
Thần Dụ Thiên Vương nhẹ giọng phun ra một chữ.
Thấy vậy mà Vương Triệt có chút bội phục về những mối quan hệ của giáo sư Hà Huyên.
Cô ấy quan hệ tốt với nhiều Thiên Vương như vậy thì chứng tỏ nhân duyên không đơn giản chút nào.
Đúng lúc này, có một vị nhân viên nghiên cứu vội vàng chạy tới và thì thầm một chút với Hà Huyên.
Hà Huyên lắc đầu nói: "Hắn còn muốn thử tiếp sao? Không được, loại tiến hóa này chỉ có thể thử một lần, nếu không hồn sủng sẽ chịu phải tổn thương rất lớn."
Vừa nói xong là Hà Huyên liền quay sang Thần Dụ Thiên Vương nói: "Cô đến nói với hắn một chút đi!"
Thử thì nhất định là muốn thử rồi, dù sao cũng đã tận mắt nhìn thấy quá trình nên trong lòng tất nhiên sẽ nắm chắc.
Vương Triệt thả Hùng Bảo ra rồi trao đổi một chút với nó.
Vương Triệt làm ra mấy động tác tay ý nói: "Đợi lát nữa mi sẽ như vậy như vậy, rồi lại như vậy như vậy… Nếu như gặp phải Hồn Thú quá kinh khủng thì phải lập tức nhớ lại bức vẽ kia."
Hùng Bảo trầm tư một chút rồi sau đó bừng tỉnh gật đầu.
Hà Huyên và Thần Dụ Thiên Vương ở một bên thấy vậy thì hơi nghi hoặc.
Hà Huyên dường như phát hiện ra cái gì, cô ấy nhìn về phía Hùng Bảo rồi nhíu mày nói: "Chờ một chút! Sao lông tóc của nó vẫn chưa mọc ra thế? Trên đầu nó vẫn còn trơ trọi như vậy à?"
Thần Dụ Thiên Vương nhìn chăm chú vào Hùng Bảo, nói: "Gấu trúc hói đầu đúng là lần đầu tiên tôi gặp!"
Hùng Bảo lúc này đang mặc một thân quần áo luyện công trắng đen đan xen, cổ tay áo buộc lại thật chặt, áo bào rộng rãi bao lấy thân gấu của nó, chỉ lộ ra hai tay gấu lông xù. Nhưng bộ lông trắng đen đan xen trên cơ thể nó lại không bắt mắt bằng hoạ tiết âm dương trên quần áo.
Về tổng thể thì lông trên người nó vẫn còn rất thưa thớt, phía sau bộ đồ luyện công còn in một hoa văn phiên bản 3D của Hùng Bảo.
Hiển nhiên đây chính là trang phục luyện công đặc chế.
Hà Huyên đi tới và sờ lên đầu của Hùng Bảo, cảm thấy rất trơn bóng.
Không có loại xúc cảm mềm mại của lông nhưng sờ tới sờ lui cũng rất mượt mà, cảm giác thật ra cũng không tệ lắm.
Chỉ là... vì sao lông tóc vẫn chưa mọc ra?
Hơn nữa, tổng thể mà nói thì trên người nó cũng có rất ít lông.
Bởi vì Hùng Bảo mặc vào trang phục luyện công nên đã có quần áo che đậy, vì vậy nhìn qua hình thể củ nó vẫn có chút to tròn cuồn cuộn.
Nó đã cao hơn rất nhiều và cao hơn Vương Triệt vì đã gần hai mét.
Nhìn thêm vài lần thì sẽ mang lại cảm giác nó rất cường tráng.
Có thể là Hùng Bảo đã quen rồi nên khi đối diện với nghi vấn của Hà Huyên thì cũng không cảm thấy ngại ngùng gì.
Vương Triệt nói: "Có thể nguyên nhân là do cố gắng tu luyện đấy mà!"
Hà Huyên đưa mắt kiểm tra tình huống đại khái của Hùng Bảo và hỏi: "Nó vẫn còn tu luyện tại thi đấu địa hoả sao? Cậu lại để cho nó tu tu luyện loại cổ chiến pháp này à?"
Thành thật mà nói thì cô ấy không thể nhìn ra được là Hùng Bảo đã tu luyện như thế nào.
Vương Triệt ở tại thi đấu địa hoả đã dùng địa hỏa để rèn luyện cho Hùng Bảo, về phương thức tu luyện kỳ lạ kia thì lúc Hà Huyên cũng ở đó và thấy được.
Vốn dĩ cô ấy đã cho rằng sau khi thi đấu địa hoả kết thúc thì Hùng Bảo chắc hẳn sẽ chậm rãi trở về hình dáng ban đầu, nhưng lại không ngờ đẫ hai tháng trôi qua rồi nhưng lông tóc trên người nó vẫn chưa mọc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận