Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 787: Trớ Chú Chi Hỏa

Thẩm Minh Loan khẽ nhíu mày, nói: "Những vết thương này nhìn xem có chút quỷ dị... Chẳng lẽ là bởi vì sóng thần gây ra sao?"
Đám người đều cảm thấy không hiểu.
Đúng lúc này, một đội quân sĩ gồm mười người bỗng nhiên bay tới. Bọn họ nhìn xem mấy lần thì rất nhanh đã vây quanh con Cự Nha Kình kia.
Trong đó có một vị quân sĩ đi tới nói: "Các bạn hãy mau chóng rời đi nơi này, con Cự Nha Kình kia đã bị thương, đợi lát nữa nó tỉnh lại thì rất có thể nó sẽ cho rằng là do nhân loại chúng ta làm ra, như vậy nó sẽ rất có tính công kích. Từ đó nó sẽ có thể phát động công kích đối với chúng ta."
Mấy người liền hơi sững sờ rồi lập tức kịp phản ứng.
Vào lúc này, Vương Triệt hỏi ra: "Cho tôi hỏi một chút, có phải là những con Hải thú cỡ lớn hoặc là tương đối mạnh thì đều sẽ có chút tổn thương hoặc nhiều hoặc ít hay không?"
Vị quân sĩ kia nghe hỏi vậy liền sững sờ.
Nhìn thấy anh ta sững sờ như vậy thì Vương Triệt liền biết, khẳng định đúng là như thế.
Thẩm Minh Loan cũng nghĩ tới điều gì nên nói: "Nếu như là dạng này vậy thì rất nguy hiểm. Những con Hải thú đã nhận lấy tổn thương và bây giờ lại bị đưa lên bờ, sau khi dòng lũ vừa lui thì chúng sẽ hơi tỉnh táo lại... Chỉ sợ chúng cũng sẽ tập kích chúng ta thôi."
Vị quân sĩ kia nói: "Các bạn cũng không cần lo lắng, trước tiến cứ tiến vào trong thành đã. Vấn đề an toàn đã có Trấn Hải Quân chúng tôi lo liệu. Vả lại mấy tòa thành thị khác đã chi viện nhân thủ và rất nhanh sẽ tới. Các bạn có lo lắng nhiều thì cũng vô dụng thôi."
Trấn Hải Quân quân đội biên chế của Châu Loạn Hải.
Cùng loại với Lăng Nhạc Quân của Châu Tây Nhạc.
Mấy người Thẩm Minh Loan liền trầm mặc mấy giây rồi khẽ gật đầu.
Một vị học sinh nhỏ giọng đề nghị: "Sao chúng ta không nếm thử đi cứu bọn chúng? Hải thú cũng là bị sóng thần đưa lên chứ cũng không có bao nhiêu ác ý đối với chúng ta mới đúng! Cứu giúp được bọn chúng thì nói không chừng bọn chúng còn có thể tự động trở lại trong biển cả."
Ý nghĩ này quả thật không sai.
Chỉ là... tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Vị quân sĩ kia nhìn cậu ta một chút rồi nói:
"Bọn chúng không dễ cứu đâu, vì những vết thương trên người chúng khá là phiền toái! Đó là một loại vết thương do nhiều sự tổn thương hợp lại mà thành. Bọn chúng đã bị dính một loại Hồn kỹ đặc thù hệ U Minh mang tính nguyền rủa, Trớ Chú Chi Hỏa! Lúc này tinh thần của bọn chúng đang chịu đủ sự thống khổ, nên hiệu quả trị liệu bình thường sẽ hoàn toàn không dùng được. Quân đội chúng tôi có hai vị Y Hồn Sư chuyên gia về hệ Tinh Thần, lúc đầu có thể cởi ra Hồn kỹ Trớ Chú Chi Hỏa, nhưng mỗi khi cứu được một con thì tinh thần của bọn họ đều sẽ nhận lấy thương tích nhất định. Cho nên chúng tôi hoàn toàn cứu không hết."
Đám người nghe xong liền nghĩ, thì ra là thế!
Vị quân sĩ dặn dò: “Các bạn trước tiên hãy trở về thành, không nên đi ra ngoài."
Đám người Thẩm Minh Loan liền đem đám Thủy Long Tôm kia đi đường vòng mà về với biển, sau đó cả đám lập tức trở về trong thành.
Trên đường đi, có bạn học nghi ngờ hỏi: "Kỳ quái, chuyện này tựa như là đang có người cố ý làm vậy... Ai mà không có chuyện gì lại chạy tới tổn thương những con Hải thú nà chứ, mà còn thi triển ra Hồn kỹ nguyền rủa buồn nôn biến thái như vậy? Vẫn là Hồn kỹ nguyền rủa hệ U Minh nữa..."
Hồn kỹ nguyền rủa hệ U Minh chính là nhất tuyệt chiêu thức.
Có chút Hồn kỹ nguyền rủa sẽ tạo thành tổn thương và thậm chí là thương tích mãi mãi cho tinh thần.
Bởi vậy Liên Bang đã ra quy định, rất nhiều Hồn kỹ nguyền rủa đều bị cấm chỉ sử dụng tại bên trên đấu trường.
Thẩm Minh Loan nhìn xem Vương Triệt đang một mực đang trầm tư nên hỏi: "Bạn học Vương, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Vương Triệt nói: "Không có gì!"
Vương Triệt nhìn xem thành phố nơi xa rồi ngóng nhìn lại bờ biến kia.
Sau khi trở lại thành thị, một đoàn người liền tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, hoặc là đi thanh lý nước đọng trong thành thị cùng với một chút chú cá lọt lưới.
Vương Triệt thì tìm lý do để đi ra ngoài một mình, anh đi thẳng tới trụ sở trú đóng tạm thời của quân đội ở trong thành thị.
Vương Triệt nói với quân sĩ gác cổng: "Tôi muốn gặp Hồng trưởng quan của các vị, làm phiền anh bẩm báo một chút."
Quân sĩ cũng nhận ra Vương Triệt nên liền gật đầu và lập tức đi vào bẩm báo.
Cũng không lâu lắm, quân sĩ đã đi ra và mang theo Vương Triệt đi vào.
Hồng trưởng quan hỏi: "Bạn học Vương sao? Nghe nói cậu muốn tìm tôi?"
Hồng trưởng quan vẫn mang thần sắc rất mệt mỏi như cũ, nhưng ông ta vẫn tỏ ra cởi mở mà cười một tiếng.
Vì ông ta vẫn là cực kỳ cảm kích đối với việc hôm qua Vương Triệt đã chế tác ra một nhóm lớn lương thực.
Vương Triệt trực tiếp mở miệng hỏi: "Các vị định xử lý như thế nào về những con Hải thú bị thương kia?"
Vấn đề này thật ra có chút vượt ra khỏi quyền hạn nên hỏi của một vị học sinh.
Hồng trưởng quan suy nghĩ rồi vẫn trả lời: "Có thể cứu được mấy con thì tính mấy con, còn cứu không được thì chỉ có thể..."
Tuy ông ta chưa nói xong nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Nếu cứu không được thì chỉ có thể xử lý mà thôi.
Vương Triệt hỏi: "Xin hỏi số lượng đại khái là bao nhiêu?"
Hồng trưởng quan trầm mặc một hồi và cũng chưa trả lời.
Đoán chừng là số lượng rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận