Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 488: Thầy Hiệu Trưởng Trò Chuyện

Thủy Thanh Linh tranh thủ thời gian khoát khoát tay, nói: "Không phải tôi đâu! Tôi chỉ am hiểu trồng trọt thôi! Võ Hồn của tôi chính là dược điền, vậy làm sao tôi lại am hiểu đối chiến được?"
Vương Triệt nói: "Vậy nghĩa là ‘cực kỳ’ am hiểu!"
"Đúng! Vậy xem ra là cực kỳ am hiểu!"
"Thì ra là như vậy!"
Các bạn học còn lại đều phụ họa theo.
Thủy Thanh Linh hơi chút ngượng ngùng nhìn đám người một hồi, sau đó đành phải bất đắc dĩ che trán cúi đầu.
Đám người vừa đùa giỡn trò chuyện và vừa đi tới quảng trường.
Quảng trường vào lúc này đã sớm xây dựng lên các khu vực khán đài, và dựa theo những chuyên ngành khác nhau cho các tân sinh viên ngồi, trông giống như là một trận đồ bát quái đang vờn quanh khu vực trung tâm.
Quảng trường đều tràn ngập một loại hương thơm nhàn nhạt.
Đó chính là mùi thơm của dược liệu.
Ở khu vực trung tâm, ngoại trừ đài thi đấu dành cho hồn sủng ra nên ngoài, thì còn có chỗ chuyên môn dùng để chế biến thức ăn, luyện chế dược phẩm, cùng với các loại dụng cụ khác.
Có một mảnh đất nhỏ được đem đến nơi đây để trồng dược liệu.
Chắc hẳn là muốn biểu diễn loại tuyệt chiêu gì đó.
Rất nhiều tân sinh viên đều lộ ra ánh mắt hưng phấn và tò mò.
Không bao lâu sau, lễ khai giảng chính thức bắt đầu.
Tại khu vực trung tâm ở trên đài chiến đấu hồn sủng, trước tiên bước ra sân chính là một vị lão giả.
Đây là một vị lão giả có đầu tóc trắng xoá, nhưng tinh thần lại sảng khoái, ăn mặc áo bào có hoa văn hình dạng cây cỏ, nhẹ nhàng đi đến trên đài.
Vị lão giả này chính là vị thầy hiệu trưởng của trường đại học Lâm Hải, Cố Sơn Hà.
Vương Triệt lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy.
Trông ông ấy cực kỳ có tinh thần, nếu là người bình thường nhìn qua thì cũng chỉ như một ông lão có tinh thần không tồi.
Dường như nhìn không ra được đây là một vị thầy hiệu trưởng đã tải qua hơn 200 năm sóng gió cuộc đời.
Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà dõng dạc nói: "Chào các em, thầy tên là Cố Sơn Hà. Từ hôm nay trở đi đến vài năm về sau, khuôn mặt này của thầy sẽ được các em thường xuyên nhìn thấy đấy! Đều nói thời đại hiện nay rất chú trọng về nhan sắc, nên thầy hy vọng một lão già như thầy sẽ không để cho các em cảm thấy chướng mắt!"
Câu nói đầu tiên của thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà đã để cho rất nhiều tân sinh viên nhao nhao nở nụ cười.
Bọn họ cảm thấy vị thầy hiệu trưởng này rất thân thiết và không quá cứng nhắc.
Một vị lão nhân suốt đời ưa thích làm ruộng chính là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều tân sinh viên đối với thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà.
Vương Triệt thầm nghĩ: Khế Hồn Sư hơn cấp 80 cùng với cái Võ Hồn Đại Sơn này, chỉ động một tí thôi là đã có thể che trời lấp biển rồi! Đương nhiên ông ấy sẽ không có khả năng chỉ là một vị lão nhân ưa thích làm ruộng được.
Người đã siêu việt Khế Hồn Sư cao cấp và đạt tới cấp độ Thánh Hồn Sư như này thì cũng đã là cường giả đang tồn tại mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Loại cường giả như thế này đã không cần thiết biểu hiện ra hình tượng uy nghiêm từ trong lời nói của mình mình nữa, bởi vì thực lực sẽ biểu hiện cho tất cả.
Cho nên, đối với các tân sinh viên mà nói, bọn họ tất nhiên chỉ có thể cảm nhận được vẻ hòa ái và thân thiết từ thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà.
Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà nhanh chóng vừa cười vừa nói về một số cố sự liên quan tới trường đại học Lâm Hải và liên quan tới ngành nông nghiệp. Cùng với những cố sự có liên quan đến các chuyên ngành khác.
"Vào hai mươi năm trước, có một vị tân sinh viên vừa mới nhập học, cậu ta không tin vào câu nói này của thầy: Trồng trọt có thể giúp bồi dưỡng hồn sủng tốt hơn, và cũng có thể tu luyện Võ Hồn!"
"Cho nên bạn học này sau khi nhập học đã tiến bộ rất chậm chạp, vì cậu ta không chịu bồi dưỡng hồn sủng và cũng không chịu tu luyện Võ Hồn. Thế là cậu ta tức giận và cho rằng lão già như thầy đang lừa gạt cậu ấy."
"Mỗi ngày cậu ta cứ lấy các loại lý luận để phản bác thầy!"
"Rồi hai mươi năm sau, cậu ta đã trở thành phó hiệu trưởng của trường đại học tổng hợp Bắc Giang và mở ra chuyên ngành nông thực!"
Đám người nghe xong đều bật cười.
Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà không hề khích lệ các học sinh và cũng không có cổ vũ bọn họ.
Mà ông mô phỏng theo cách nói ẩn ý của Phật Gia để nói ra từng cố sự của ngôi trường này.
Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà dựa theo kinh nghiệm phong phú của mình mà tùy ý kể ra vài câu chuyện nhỏ, nhưng liền có thể để cho rất nhiều tân sinh viên nghe được mà đều cười lên ha hả và tập trung lắng nghe.
Ông ấy đứng trên đài nói chuyện khoảng một giờ.
Một giờ sau, rất nhiều tân sinh viên nghe xong đều có tinh thần sáng láng và không có chút nào buồn chán.
Có thể thấy được trình độ nói chuyện của thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà rất cao minh.
Thầy hiệu trưởng Cố Sơn Hà nói tiếp:
"Thật ra là thầy cũng rất thích đối chiến hồn sủng. Nhất là lúc còn trẻ thầy ưa thích nó vô cùng. Nhưng khi đó hồn sủng của thầy quá yếu và gia đình cũng nghèo, nên chỉ có thể nuôi một con hồn sủng. Và cũng chỉ xem nó như là một con thú cưng nên không tốn quá nhiều tiền chăm sóc. Nhưng nếu như muốn để cho hồn sủng chiến đấu, vậy sẽ cần phải cho nó ăn thêm các loại đồ ăn có chất lượng tốt và tiến hành bồi dưỡng thật tỉ mỉ."
"Về sau bởi vì đối chiến hồn sủng mà thầy liền đi nghiên cứu ngành Nông Nghiệp. Vì thầy cho rằng nếu như mình mua không nổi thì mình tự trồng là được rồi!"
"Kết quả ai mà đoán trước được! Khi thầy vừa vào ngành Nông Nghiệp thì đã lún sâu như biển rồi, và từ đó lại không thèm đối chiến hồn sủng nữa!"
"Mấy chục năm thoáng một cái đã trôi qua và thầy cũng đã mạnh lên! Rồi thầy cũng bắt đầu trọc đầu… À không, thầy còn chưa trọc đầu nhưng cũng không có dục vọng thế tục như trước đấy nữa rồi!"
Đám người nghe vậy thì ngay lập tức phát ra một trận cười vang.
Câu chuyện của ông ấy thật sự rất cuốn hút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận