Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1145: Một Quyền

Ánh sáng màu băng lam lóa mắt bắn ra từ khẩu súng laser M8 Băng Lôi Gió Lốc chỉ dài 1 mét kia, sau đó nó hóa thành một chùm tia sáng chói lóa mà bay về phía Phong Ngữ Ưng trên không trung.
"Gréc! ! !"
Đôi cánh của Phong Ngữ Ưng đã sớm nổi lên ánh sáng, dưới chùm ánh sáng màu xanh băng này, trong nháy mắt đôi cánh của nó bỗng nhiên nổi lên gợn sóng to lớn.
Hào quang màu xanh băng và gợn sóng to lớn này đã hòa làm một thể trong khoảnh khắc, sau đó cùng nhau bắn về phía Vương Triệt.
Vân Phi Dương đứng thẳng người, nói: "Tôi không tin cậu vẫn còn có thể bắn ngược lại tôi!"
Phạm vi công kích của đạo quang pháo này là cực lớn, do Vân Phi Dương đã để cho phụ kiện máy móc dung hợp với Hồn kỹ Gió Lốc của Phong Ngữ Ưng, cho nên gần như là trong nháy mắt mà đã bao trùm toàn bộ vị trí của Vương Triệt.
Anh ta nghĩ mặc dù Hùng Bảo có thể bắn ngược nhưng cũng chỉ có thể bắn ngược loại công kích đơn thể mà thôi.
Còn Hồn kỹ loại hình quần thể thì chỉ có thể phòng ngự chống đỡ.
Nhưng sự thật lại là...
"Ngao! ! !"
Chẳng biết từ lúc nào, bên tai Vân Phi Dương bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét.
Anh ta liền sững sờ và con ngươi lập tức co vào. Sau đó anh ta liền nhìn thấy con gấu nhỏ dễ thương kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Nó không có cánh nhưng lại có thể đứng lơ lửng ngay giữa không trung.
Vân Phi Dương làm một vị Đấu Hồn Sư viễn trình, cho nên ánh mắt của anh ta là cực tốt. Anh ta trông thấy dưới chân con gấu nhỏ kia đang giẫm lên một mảnh lá cây.
Lá... Lá cây sao?
Vụt! ! !
Bỗng nhiên trong một cái chớp mắt, Vân Phi Dương chỉ mới vừa vặn triệu hồi ra con hồn sủng thứ ba thì con gấu nhỏ kia tựa như dịch chuyển tức thời mà đã đi tới trước người anh ta.
Sau đó nó đánh ra một quyền thường thường không có gì lạ.
Thật nhanh!
Vân Phi Dương chỉ có một cái ý niệm duy nhất đó là một quyền này sẽ trực tiếp đụng vào trên thân mình.
Cuối cùng trận tranh tài đã kết thúc.
Bên ngoài sân, các khán giả nhìn xem trận đấu này đều nhao nhao cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Chờ một chút, con gấu nhỏ đã làm thế nào để chạy tới? Tôi không thấy được! Chiếu lại đi! Tôi muốn nhìn xem hình ảnh chiếu lại!"
"Không có khả năng! Trong khoảng thời gian ngắn như thế thì trừ khi nó sử dụng chiêu ‘xuyên qua không gian’ thì mới có thể làm được như vậy! Nếu không với khoảng cách xa như thế thì nó làm sao có thể ngay lập tức tiến đến vị trí của Vân Phi Dương được chứ?"
"Tôi đã thấy được một chút xíu, nhưng nếu nói ra thì có khả năng các cậu không tin. Dưới chân con gấu nhỏ kia đang đạp lên lá cây, và mỗi lần nó giẫm lên một mảnh lá cây thì nó sẽ dịch chuyển ra hơn trăm mét. Vậy bên trong một giây mà nó liên tục đạp lên mười mấy mảnh lá cây thì quả thực sẽ nhanh như dịch chuyển tức thời vậy! Hơn nữa nó còn linh hoạt đến như thế, hoàn toàn không phù hợp với hình thể mập mạp của nó!"
"Quá mạnh rồi! Vị tuyển thủ số 1 này là ai vậy? Con này thật sự là gấu nhỏ sao?”
“Tôi không cảm hề ứng sai đâu, nó cũng chỉ có hơn 4000 năm tu vi hồn lực thôi!"
"Vân Phi Dương đã bại quá thê thảm! Cậu ta còn muốn đánh bại người ta trong 1 chiêu nhưng kết quả lại bị người ta đánh bại trong 1 chiêu!"
"Các anh em, tôi đã tra được rồi, đây là hình thái tiến hóa kiểu mới của gấu trúc tên là Bá Chấn Thiên. Mấy tháng trước nó vừa được ghi lại trên đồ giám hồn sủng của chiến khu chúng tôi! Vãi thật! Cái danh tự này làm sao lại không hề giống với các dạng tiến hóa khác của gấu trúc nhỉ? Nó tạm được định ra là phẩm chất vương giả! Còn Hồn kỹ và đặc điểm cụ thể của nó thì cũng không có miêu tả! Đường tắt để tiến hóa thì cũng không biết!"
Trận tranh tài vừa kết thúc là đã có rất nhiều người xem lập tức điều tra về Hùng Bảo.
Vì chỉ có một chút tư liệu nên cũng không có quá nhiều tác dụng.
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Vị học trưởng Vân Phi Dương này không quá mạnh! Không đủ để đánh!”
Hùng Bảo đã có được thần thông Tam Muội Linh Mâu, mặc dù loại đạn laser kia xác thực cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn như cũ không cách nào thoát khỏi sự khống chế của thần thông Tam Muội Linh Mâu.
Tăng thêm Thái Cực Kình đã đạt đến cực hạn đối với sự khống chế năng lượng, cho nên loại công kích từ xa này sẽ rất dễ dàng bị Hùng Bảo tiếp lấy.
Vả lại bản thân Vân Phi Dương là Đấu Hồn Sư am hiểu về công kích viễn trình, cho nên cường độ thân thể của anh ta cũng không cao.
Vì vậy sau khi bắn ra một phát súng kia và bị bại lộ, như vậy lấy thân pháp Vân Gian Chỉ Xích của Hùng Bảo và trong địa hình rừng rậm lớn như vậy nữa, thế nên đối với nó mà nói tựa như là đi trên đất bằng.
Hùng Bảo đều không cần sử dụng Chấn Động Quyền, mà nó chỉ tùy tiện đánh ra một quyền là Vân Phi Dương đã không chịu được.
Thậm chí ngay cả dư ba quyền kình mà hai con hồn sủng có tu vi hồn lực thấp hơn Hùng Bảo một chút cũng không chịu được.
Vương Triệt đi đến trước mặt trọng tài và lắc đầu nói: "Anh ta rõ ràng còn có con hồn sủng thứ nhất, nhưng vì cái gì mà ngay từ đầu lại không chịu sử dụng? Vậy về sau anh ta mà muốn sử dụng nó thì cũng không có cơ hội! Anh ta chuẩn bị thật không đầy đủ dù đã có tới 30 giây để chuẩn bị!"
Vân Phi Dương đang vừa run rẩy mà vừa bò lên, sau khi nghe được Vương Triệt nói như thế thì anh ta đã kém chút nữa trực tiếp té xuống từ trên đài cao.
Vãi linh hồn! Mình thế mà còn bị nói là chuẩn bị không đầy đủ sao?
Tôi nào biết cậu lại biến thái đến như vậy đâu chứ!
Sớm biết như thế thì tôi đã trực tiếp sử dụng con hồn sủng thứ nhất để hoán đổi khẩu súng laser sang hình thái cận chiến là ngon rồi!
Như vậy tôi còn có thể đánh!
Vì rốt cuộc con gấu nhỏ kia đã có khả năng bắn ngược công kích viễn trình mà.
Vân Phi Dương đang cảm thấy rất tiếc hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận