Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1323: Về Nhà Thăm Cha Mẹ

Bên trong tư liệu mã hóa mà Lưu Ly Thiên Vương cũng có một ít suy luận.
Và đa số suy luận đều xác nhận một cái phương hướng, đó là quả trứng hồn sủng này đến từ thời viễn cổ sơ kỳ rất cổ lão.
Mà cho đến tận ngày nay, Hồn thú có thể sống sót từ thời viễn cổ sơ kỳ thì... Chậc... Trên cơ bản đã không có.
Không Thần Long cũng chỉ thuộc về thời viễn cổ hậu kỳ đản sinh ra thôi.
Vả lại thời viễn cổ có thời gian rất dài, từ vài vạn năm đến mấy chục vạn năm.
Thời điểm đó các Hồn thú đều có sinh mệnh rất lâu dài, và có khả năng nhân loại còn chưa được sinh ra. Văn minh thời đó đối với thời hiện đại đều là trạng thái mông muội.
Nếu thời viễn cổ không có xảy ra chuyện gì để tạo thành thời cổ đại đứt gãy, như vậy khi động đất nứt ra thì người hiện đại sẽ thông qua một chút di tích cổ còn sót lại để suy đoán ra được.
Đáng tiếc là trận đại kiếp kia đã phá hủy hết thảy.
Cho nên thời hiện đại đối với thời viễn cổ chỉ có thể thông qua số ít Cổ Hồn thú cực kì đặc biệt để hơi biết một chút tình huống.
Thái Thản Cự Thú suy nghĩ, nói: "Chuyện khác tôi không rõ ràng, nhưng muốn biết quả trứng hồn sủng này chân chính có lai lịch gì thì cậu cứ trực tiếp để nó nở ra là được. Cậu nghĩ quá nhiều cũng vô dụng thôi."
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Về cái Băng Cung thần bí kia thì dù sao Vương Triệt cũng phải đi một chuyến.
Nếu không anh sẽ không cách nào biết được rõ ràng về quả trứng hồn sủng này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải nở ra đã.
Vương Triệt dự định chờ đến khi bọn nhóc Tiểu Mao Trùng bế quan xong thì anh sẽ hơi chuyên tâm tu luyện một chút, sau đó mới thuận tiện tìm cách làm cho quả trứng ướp lạnh này nở ra.
Thái Thản Cự Thú bỗng nhiên đem ánh mắt rơi vào trên thân Huỳnh Mộng Linh và nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, tại sao con hồn sủng trong túi áo của cậu làm tôi có cảm giác khá quen nhỉ?"
Tuyệt đối là nhìn rất quen mắt!
Hắn luôn cảm giác mình đã gặp nó ở nơi nào đó, nhưng lại suy nghĩ không ra.
Vương Triệt không để lại dấu vết mà đem đầu Huỳnh Mộng Linh ấn xuống túi áo rồi nói: "Khụ khụ... số hồn sủng mà ông thấy qua thì có nhiều lắm."
Thái Thản Cự Thú bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói: "Không đúng, con hồn sủng này để tôi cảm giác đã gặp qua nó từ rất sớm! Cũng có thể là lúc nhỏ tôi đi theo cha mẹ của tôi và đã gặp qua nó! Dù sao tôi khẳng định là đã gặp qua nó, và khi đó tôi vẫn còn rất nhỏ! Nếu như thật sự là như vậy thì con hồn sủng này của cậu rất không thích hợp!"
Nghe vậy mà Vương Triệt liền thầm nghĩ: Huỳnh Mộng Linh tại thời cổ đại trước đây không hổ là là loại hồn thú tuyệt nhất. Vì con vật nhỏ này lúc đó chính là thịt Đường Tăng, cho nên cũng không ai biết nó đã trở thành con mồi của bao nhiêu Hồn thú nữa. Nếu không nó cũng sẽ không thể học được nhiều năng lực tự bảo vệ mình như vậy. Do đó số Hồn thú có thể gặp qua nó hẳn là cũng không có mấy con.
Vương Triệt tạm thời không thể để lộ ra quá nhiều về lai lịch của Huỳnh Mộng Linh nên nói: "Àiii, nó chỉ là một con thú nhỏ thôi, không có gì lạ thường đâu."
Vương Triệt muốn chờ đến khi Huỳnh Mộng Linh mạnh hơn rồi lại nói sau.
"Ừm."
Thái Thản Cự Thú nghe vậy thì cũng không có hỏi nhiều. Vì Vương Triệt cũng không có hỏi thăm hắn về lai lịch của Cố Nhiễm Sương.
Người và Hồn thú chỉ là tình hữu nghị, cho nên cũng không cần lộ ra chi tiết riêng tư.
Nếu không hỏi thì sẽ không tạo ra tình huống khó xử cho đối phương.
Mà cô nàng Cố Nhiễm Sương kia có lai lịch rất bí ẩn, vì vậy coi như Vương Triệt có hỏi thì Thái Thản Cự Thú cũng sẽ không tiết lộ ra bao nhiêu thông tin.
Sau đó Vương Triệt và Thái Thản Cự Thú hơi hàn huyên một chút về kinh lịch của Hùng Bảo.
Cuối cùng Vương Triệt cáo biệt ngắn ngủi với Hùng Bảo.
Hùng Bảo không có ngao ngao thút thít vì nó rất kiên cường, chỉ là quơ gấu trảo đối với Vương Triệt mà thôi.
Vương Triệt thầm nghĩ: Nếu như là Tiểu Mao Trùng thì không biết nó có ô ô khóc lớn hay không đây?
Sau khi rời đi Lôi Minh Hồn Thổ, Vương Triệt một đường trở về châu Tây Nhạc và về nhà của mình.
Anh muốn để cho Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm gặp lại cha mẹ anh.
Lúc đi vào nhà, khi cha mẹ Vương Triệt nhìn thấy Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm thì bọn họ liền cực kỳ kích động.
Nhất là mẹ Vương Triệt, bá ấy ôm lấy Tiểu Mao Trùng và dò xét trên dưới một hồi.
Tựa như bà ấy muốn nhìn một chút xem con sâu nhỏ này có phải là con trước kia mình đã nuôi nấng trong nhà hay không?
Cha Vương Triệt mang vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Bà đừng kích động, chúng ta hiện tại cũng đã được coi là cha mẹ của quán quân rồi. Mặc dù con trai chúng ta trâu bò như vậy, nhưng lại không có nửa xu quan hệ cùng với chúng ta. Hết thảy đều dựa vào chính con trai chúng ta thôi."
Vương Triệt: "..."
Tấm lòng của cha mẹ thì Vương Triệt rất hiểu.
Mẹ Vương Triệt ôm Tiểu Mao Trùng và cảm thán vạn phần mà nói ra: "Chỉ mới nửa năm không gặp mà đứa nhóc này đã lợi hại như vậy. Đúng rồi, tiểu Triệt, lần này trở về thì con có mang nhiều hoa quả mà nó trồng hay không?"
Vương Triệt hỏi: "Không phải bình thường con đã gửi một chút về nhà rồi sao?"
Cha Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Đã ăn xong hết rồi! Chủ yếu là do con Cô Cô Điểu kia! Con vật nhỏ đó rất thích ăn còn chúng ta thì ăn không nhiều!"
"Cô cô cô! ! !"
Cô Cô Điểu đang chải vuốt lông vũ của mình và nghe nói như thế thì lập tức phát ra tiếng kêu bất mãn. Nó biểu thị mình không muốn cõng cái nồi này.
Vì nó là kẻ ăn ít nhất trong đây! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận