Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1102: Tất Cả Cùng Cộng Minh

Lâm Hi mang giọng điệu không quá xác định nói: "Đó không phải là Vương Triệt... Nhưng mà..."
Lý Vân Tụ vô ý thức mà nhẹ nhàng thở ra rồi nói: "Phù... Vậy là tốt rồi! Thế cậu ta là ai?"
Lâm Hi nhìn về thân ảnh phía xa xa và híp mắt nói: "Cậu ta gọi là Vương Thiên Bá!"
Lý Vân Tụ đầu tiên là niệm niệm cái tên này vài lần, sau đó sắc mặt cô ấy hơi đổi một chút mà nói ra: "Vương Thiên Bá sao? Là cậu ta ư?"
Lâm Hi sững sờ hỏi: "Học tỷ biết về người này sao?"
Vị nữ tử đeo kính lập tức đứng ra và mang vẻ mặt kinh dị, nói:
"Không chỉ nhận biết cậu ta mà chúng tôi đã nghiên cứu qua người này! Cậu ta đến từ châu Tây Nhạc của em và lúc trước chính là một vị thiếu niên anh hùng rất nổi danh."
"Cậu ta rất đáng chú ý! Và chúng tôi đã điều tra qua tin tức của cậu ta và phát hiện mình hoàn toàn không biết gì cả! Vì trên mạng gần như tra không tra ra bất luận cái tin tức gì về cậu ta hết!"
"Cậu ta quá thần bí! Sự tình phát sinh tại rừng Phù Không cũng cực kỳ thần bí!"
"Chuyện này cực kỳ huyền ảo, đã thường xuyên để cho chúng tôi hoài nghi có phải là do chiến khu đang cố ý tạo ra một nhân vật thiếu niên anh hùng hư giả như thế hay không?"
Nữ tử đeo kính nói xong và tỏ ra bất đắc dĩ mà buông tay, sau đó lại nói tiếp: "Tôi thật không nghĩ tới thế mà mình lại có thể gặp được cậu ta ở chỗ này. Lần gần nhất nghe về tin tức của cậu ta chính là tại đại nạn hồng thủy sóng thần của châu Loạn Hải bên kia. Nghe nói cậu ta đã cứu vớt cả một tòa thành thị! Thật sự quá giống với loại chuyện giả dối!"
"Chúng tôi và một số người cùng trường cho rằng tất cả đều là giả. Đại khái đó là một nhân vật hư cấu! Bởi vì từ sự tích của cậu ta đến xem, lúc câu chuyện tại rừng Phù Không ở châu Tây Nhạc của em bắt đầu thì các giáo sư và học giả chuyên nghiệp của học viện Đấu Hồn chúng tôi đã suy tính qua, muốn làm được sự tích này thì thực lực của cậu ta chỉ sợ đã đạt đến Thánh Hồn Sư cấp 70."
"Nhưng mà cậu ta chỉ là một vị thiếu niên cùng tuổi với em mà thôi! Vậy em có dám tin hay không? Dù sao tôi sẽ không tin!"
Lâm Hi nghe xong lời này mà trong chốc lát trong lòng cô ấy cũng có vô số nghi hoặc.
Nữ tử đeo kính tiếp tục nói:
"Đây là người thật hay là người giả chứ? Tại phạm trù đại học thì chúng tôi cũng được xem như là dạng người đứng đầu nhất trong nhóm Khế Hồn Sư trẻ tuổi. Nhưng nếu như đứng tại toàn bộ chiến khu và Liên Bang đến xem, vậy bạn học Vương Thiên Bá này hoàn toàn không cùng một cái cấp độ cùng với chúng tôi."
"Vì thời điểm chúng tôi còn chưa thức tỉnh Võ Hồn thì người ta đều đã cứu vớt cả một cái châu lục gồm mấy chục toà thành thị và tính mạng của mấy chục triệu người rồi!"
Trong mắt Lý Vân Tụ lóe ra tinh quang, nói:
"Nhìn xem liền biết! So với vị bạn học Vương Triệt có thiên tư tuyệt thế của em thì tôi lại càng có hứng thú hơn đối với vị thiếu niên anh hùng thần bí này."
"Nói cho đúng thì từ khi cái kia tin tức kia của cậu ta truyền ra vào năm ngoái, chiến khu Đông Hoa chúng ta đã có rất nhiều sinh viên thiên tài của các học viện đỉnh cấp đều cảm thấy rất hứng thú đối với nhân vật Vương Thiên Bá này. Chỉ là bọn họ không có chỗ để khiêu chiến mà thôi, do cậu ta tuy rằng rất nổi danh nhưng các tin tức cơ bản về cậu ta đều không thể tìm tới."
Nữ tử đeo kính bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy! Loại cảm giác này rất là khó chịu!"
Lâm Hi nói: "Em cũng đã điều tra qua và xác thực không có tin tức gì hết!"
Nhưng lúc trước Lâm Hi đã thông qua phân tích cùng với một loạt sự kiện trùng hợp, cộng thêm trực giác mà đã phán đoán ra Vương Triệt có khả năng chính là Vương Thiên Bá.
Nhưng cô ấy cũng không quá xác định.
Ở nơi xa, Vương Triệt đứng tại bên trong Thánh Linh Cốc và trên thân anh bắt đầu tản ra một luồng hồn lực dao động nhàn nhạt.
Vân Diễm Hồ ở một bên mơ hồ cảm thấy khả năng sẽ có đại sự gì đó sắp phát sinh. Nó bắt đầu lui lại và đứng cách xa Vương Triệt một chút.
Vân Diễm Hồ bị hành vi của mình làm cho bối rối mà thầm nhủ: "Chỉ là Võ Hồn cộng minh mà thôi! Vân Diễm Hồ ta... thì sợ cái quái gì chứ? Ta đã gặp qua rất nhiều Võ Hồn cộng minh rồi mà! Dù là bá chủ cộng minh thì cũng không phải ta chưa từng thấy qua! Vậy ta còn sợ cái quái gì chứ?”
Vân Diễm Hồ nhìn chằm chằm về Vương Triệt ở phía trước.
Vân Diễm Hồ nhíu mày nói: "Hồn lực dao động cũng không mạnh! Không nên nha! Võ Hồn của cậu ta chí ít đã hơn cấp 20 mà, vậy tại sao hồn lực dao động lại yếu như vậy được?"
Sau một lát, một luồng ánh sáng bắn ra từ trên thân Vương Triệt!
Sau đó có một bóng người vĩ ngạn hội tụ quanh thân anh!
Trong chốc lát, khí thế kinh khủng đã bộc phát ra từ đạo nhân ảnh này!
Phảng phất như tinh không vũ trụ đang giáng lâm, và còn mang theo một luồng khí tức cổ lão vĩ ngạn tựa như thâm không thần bí. Gần như là trong nháy mắt, nó đã để cho các ý chí linh hồn bên trong Thánh Linh Cốc phải rung động!
Rầm rầm rầm! ! !
Từng luồng ánh sáng không ngừng lóe lên khắp bốn phía.
Đó là ánh sáng từ ý chí linh hồn của những Cổ Hồn thú đã qua đời. Chúng giống như bị kích hoạt mà không ngừng sáng lên rồi sinh ra sự cộng minh vô cùng mãnh liệt!
Một luồng lại một luồng ánh sáng được tỏa ra...
Vân Diễm Hồ đứng ở phía sau chăm chú nhìn xem một màn này, trong chốc lát nó đã nói không nên lời, nó chỉ biết ngây người nhìn xem các cổ mộ khắp bốn phía đang lần lượt sáng lên.
"Thiên Quỷ Đế Ma Viên!"
"Xích Huyết Vũ Giao Hạt!"
"Huyền Giáp Tổ Ngạc!"
"Phúc Sơn Địa Thú!"
"..."
"Chuyện này... chuyện này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận