Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 446: Đoàn Người Lẽo Đẽo Theo Sau

Không qua mấy chục giây, Từ Lực Kiếm cũng tỉnh lại.
Nó biểu cảm rất khó chịu.
Vương Triệt cũng đã hỏi nó.
Khá lắm, Từ Lực Kiếm gặp phải huyễn tượng càng kỳ quái hơn.
Nó mơ thấy nó bị một vị cường giả tuyệt thế nắm trong tay và đại sát tứ phương, kiếm khí tung hoành trăm vạn dặm, như biến thành một thanh tuyệt thế thần kiếm.
Nhưng vị cường giả tuyệt thế kia không phải là Vương Triệt nên nó không muốn.
Một lát sau nó đã kịp phản ứng và huyễn tượng đã bị phá ngay lúc đó.
Vương Triệt suy đoán khả năng này có mấy phần quan hệ với loại năng lượng màu đỏ trên thân Từ Lực Kiếm.
Loại hồn sủng Từ Lực Kiếm này bản thân nó chính là sự kết hợp giữa Võ Hồn của cường giả nhân loại thời cổ đại còn sót lại cùng với Đạo Hồn Khí thời cổ đại. Trải qua thời gian dài chậm rãi dung hợp mà sinh ra linh trí.
Cho nên, năng lượng màu đỏ trên thân Từ Lực Kiếm đại khái là chưa hoàn toàn dung hợp với lực lượng Võ Hồn.
Đây là lực lượng Võ Hồn của cường giả nhân loại thời cổ đại vẫn còn sót lại sau khi chết đi.
Luồng năng lượng linh hồn kia đã bị lực lượng Võ Hồn này ảnh hưởng nên mới sinh ra huyễn tượng như vậy.
Nhưng lực lượng Võ Hồn này không có quan hệ gì với Vương Triệt cho nên mới bị Từ Lực Kiếm phá đi.
"Tốt, dừng lại một phút đồng hồ rồi tiếp tục đi tới!"
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm không nhanh không chậm đi về phía trước.
Ước chừng đi qua năm mươi mét thì sẽ có một luồng năng lượng linh hồn từ dưới vực sâu bay đến.
Nhưng vì có kinh nghiệm của lần trước, nên Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đã bắt đầu ứng phó tương đối nhẹ nhõm.
Trên cơ bản, chỉ trong vòng một phút là bọn chúng sẽ có thể phá vỡ huyễn tượng rồi hấp thu một luồng năng lượng linh hồn kia, và tinh thần lực của bọn chúng được tăng lên cực nhanh.
Vong Hồn Kiều dài hơn hai trăm mét, chưa đến năm phút thì Vương Triệt đã mang theo Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đi gần hết.
Vương Triệt đã hấp thu bốn luồng năng lượng linh hồn nên thần thức gia tăng thật lớn, gần như đã tiến tới cánh cửa tầng thứ hai của Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên.
"Xem ra sau lần luyện tập này, Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên của ta tuyệt đối sẽ có thể đột phá vào tầng thứ hai!"
Tinh thần lực của Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm cũng nhận được sự tiến bộ phi thường khả quan.
Nếu lấy tiêu chuẩn tiếp nhận uy áp tinh thần của Vương Triệt đến xem, trước đó nhiều nhất bọn chúng chỉ có thể chèo chống bốn mươi phút.
Bây giờ đã hấp thu những năng lượng linh hồn này nên tinh thần lực của bọn chúng đã được tăng lên.
Do vậy bọn chúng có thể trực tiếp chống đỡ năm mươi phút.
Ngắn ngủi vài phút mà đã tăng lên to lớn như vậy.
"Nếu ta có thể lặp đi lặp lại khiêu chiến nơi tốt này thì tốt biết mấy."
Vương Triệt cảm thấy hơi đáng tiếc.
Anh đã thử lặp đi lặp lại khiêu chiến nhưng phát hiện không có bất kỳ hiệu quả gì.
Nếu hiện tại anh quay trở về đầu kia cây cầu, thì sẽ không có bất luận năng lượng linh hồn nào bay đến.
"Tin!"
Máy truyền tin truyền đến một âm thanh thanh thúy, phía trên hiện lên vài chữ to:
"Ghi chép của ngài là 6 phút 28 giây! Lần này sẽ làm mới ghi chép cửa ải thứ nhất."
Vương Triệt tùy ý nhìn qua mà không có cảm giác gì.
Việc đổi mới ghi chép thì anh chưa hề để tâm đến.
Cho nên Vương Triệt cũng chẳng muốn nhìn đối với loại ghi chép thời gian này.
Vương Triệt nói: "Đi thôi, đi tới cửa tiếp theo nào. Danh tự của cửa ải tiếp theo là Cực Lạc Đài. Danh tự nghe qua rất không tệ! Có vẻ thoải mái hơn so với danh tự khá âm u như Vong Hồn Kiều."
Danh tự nghe càng hay thì khẳng định sẽ càng khó khăn để qua.
Quay đầu quan sát, Vương Triệt cũng không thấy phía đầu cầu đối diện có bóng người.
Điều này đã nói rõ các bạn học phía sau vẫn còn chưa tới lối vào của cửa ải thứ nhất.
"Phải cố lên!"
Vương Triệt cỗ vũ một phen trong lòng cho những bạn học này.
Không lâu sau, các bạn học cũng liên tục đuổi tới.
Lôi Vân Phong hơi hưng phấn, nói: "Vương Triệt đâu rồi? Anh ta đã vượt ải rồi phải không? Có phải chúng ta sắp đuổi kịp rồi chăng? Bạo Lôi Nha, lần này mi làm rất tốt!"
Phần đông các bạn học còn lại đều rất phối hợp mà nhìn qua Vong Hồn Kiều trước mặt và phát hiện cũng chưa đuổi kịp Vương Triệt.
Dương Tiểu Sơn vỗ vỗ Bão Sơn Trúc Hùng với vẻ mặt vui mừng nói: "Hẳn là anh ta đang ở đầu cầu phía trước, chỉ là sương mù quá lớn nên mới thấy không rõ. Nếu anh ta làm không tốt thì chúng ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi."
Có Lục Mao Trùng làm tấm gương để khích lệ nên hiệu quả quá mạnh.
Bọn họ đều lục tục ngo ngoe đi tới lối vào cửa ải thứ nhất.
"Đừng nói nhảm, nói không chừng Vương Triệt người ta đã sắp thông qua rồi!"
Một bạn học không nói hai lời mà liền mang theo hồn sủng của mình trực tiếp đi đến cây cầu.
Sau đó... Cậu ta chưa đi được vài mét thì tựa như là người mất trí mà đứng tại nguyên chỗ.
Không tới một phút đồng hồ thì cậu ta bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Cả người cậu ta giống như bị móc rỗng mà toàn thân suy yếu vô cùng, sau đó còng lưng đi trở về với ánh mắt hơi vô thần.
Tình huống hồn sủng của cậu ta thậm chí càng kém hơn.
"Má ơi, kinh khủng như vậy sao?"
"Còn chưa đi được vài mét và một phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi ư?"
"Lão ca à, cậu có sao không? Tinh thần lực của cậu kém như vậy à?"
"Để tôi tới thử một chút..."
Rất nhanh sau đó, từng vị bạn học liên tục dũng cảm hướng về phía trước... Rồi cũng lấy tốc độ ánh sáng mà bò trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận