Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 592: Tầng Không Gian Thứ Nhất

Hiệu trưởng Cố vuốt ve sợi râu, nói: "Giành được là sao? Ngài cũng đừng nói bậy! Người ta là tự mình tới chỗ tôi đó chứ! Tôi nghĩ hẳn là cậu ấy đã cảm thấy Học viện Lâm Hải chúng tôi rất thích hợp với mình!"
Vị Hiệu trưởng Nam kia hình dáng hơi mập, nhìn qua cũng hiền lành ôn hòa, lập tức liền cười nói: "Đánh rắm! Liền chỉ bằng Học viện Lâm Hải của ông sao? Tôi cảm thấy các ông đang làm chậm trễ tiến bộ của cậu ấy đấy! Một vị thiên tài đã bị lãng phí một cách vô ích! Không tin thì trong lần thi đua huấn luyện này liền sẽ nhìn ra được! Bây giờ đã qua hai tháng rồi, ông liền xem thật kỹ ông đã làm người ta chậm trễ đến mức nào rồi?"
Hiệu trưởng Cố nói: "Cũng không nhất định là như vậy đâu nhé!"
Trưởng quan trung niên nhìn xem hai người cãi nhau, trong chốc lát cũng không muốn dính vào.
Trưởng quan trung niên nhìn về phía Hiệu trưởng Cố nói: "Thôi nào, các vị lạc đề rồi..."
Cố Sơn Hà hỏi: "À à, thật có lỗi thật có lỗi. Vị sinh viên kia tên là gì thế nhỉ?"
Trưởng quan trung niên: "Tên là Vương Triệt."
"..."
Cố Sơn Hà liền ngẩn người, ông có chút không nghĩ tới nhưng cũng hơi nằm trong dự liệu.
Một vị hiệu trưởng của đại học khác kinh ngạc nói: "Tại sao Bộ Nghiên Cứu Điều Tra Hồn Thổ Thứ 9 lại phát giấy chứng nhận cho một sinh viên được chứ? Một sinh viên có thể vượt qua khảo hạch của bộ nghiên cứu sao?"
Trưởng quan trung niên nói bổ sung: "Tôi quên nói, đây chỉ là giấy chứng nhận nghiên cứu viên vinh dự nên cũng không nhất thiết phải thông qua bài sát hạch. Chỉ cần làm ra cống hiến nhất định đối với hồn thổ và có được vinh dự nhất định, vậy cũng sẽ có thể lấy được giấy chứng nhận này."
Vị hiệu trưởng kia cảm khái nói: "Thì ra là dạng này, hậu trường cũng rất mạnh, không hổ là quán quân của Khai Huyền Cup tại châu Tây Nhạc. Lão Cố à, loại thiên tài như thế này nếu đặt trong trường học của ông, lại còn trong ngành Nông Nghiệp nữa, vậy đúng thật là lãng phí tài năng rồi. Ông mau thức thời một chút mà tranh thủ thời gian chuyển cậu ta qua học viện của chúng tôi đi."
Cố Sơn Hà: "..."
Cố Sơn Hà nói: "Thi huấn thí luyện xong lại nói sau."
Thật ra trong lòng ông ta cũng có chút lo sợ bất an.
Bởi vì sau hai tháng qua, tu luyện và sinh hoạt của Vương Triệt thực sự quá bình thản.
Mấy vị giáo viên phụ trách giảng dạy đều nói không có gì để dạy cho Vương Triệt nữa.
Điều này đã nói rõ trình độ khác của Vương Triệt đã rất cao rồi.
Chỉ còn thiếu tài nguyên và hoàn cảnh để tu luyện mà thôi.
Về Võ Hồn bọn họ cũng không giúp đỡ được gì.
Về bồi dưỡng hồn sủng bọn họ cũng như thế.
Cái trường đại học Lâm Hải này thật sự là không giúp được Vương Triệt cái gì cả.
Cho nên sau hai tháng nhập học đến nay, Cố Sơn Hà cũng có chút bận tâm Vương Triệt có tiến bộ không lớn, sẽ bị hoàn cảnh và tài nguyên của học viện hạn chế sự phát triển.
Cho dù trình độ Nông Nghiệp của Vương Triệt có cao đi nữa, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ra được hồn thực.
Nhưng vậy thì đã làm sao?
Bồi dưỡng hồn thực vô cùng tốn thời gian và sức lực.
Tại giai đoạn mới nhập học, cho dù bây giờ Vương Triệt có thể bồi dưỡng ra hồn thực, nhưng sau hai tháng thì có thể trồng ra được bao nhiêu đây?
Có thể chuyển thành bao nhiêu tài nguyên đâu chứ?
Càng đừng nói về phương diện chế dược và món chính, Vương Triệt chỉ mới là sinh viên nên cho dù trình độ nông nghiệp có cao, thì cũng không có khả năng lại có thể tinh thông cả hai hạng mục này được.
Từ lịch sử trao đổi điểm tích lũy để xem xét, Vương Triệt cũng chỉ đổi lấy tầm mười viên hạt giống hồn thực cấp thấp, cùng một chút hạt giống cây trồng bình thường thôi.
Thậm chí sau này Vương Triệt còn không dùng điểm tích lũy để đổi nữa.
Số lượng đổi rất ít đã nói rõ tốc độ trồng trọt rất chậm. Cho nên sẽ không cần đổi thêm nhiều hạt giống làm gì.
Và Vương Triệt còn đổi thêm mấy cái Hồn kỹ mười năm.
Mấy thứ đó có thể làm được gì chứ?
Nông Nghiệp đối với Vương Triệt bây giờ có tài nguyên kiếm được rất chậm, hai tháng nay lại trải qua bình thản như thế, chỉ sợ thực lực đã không có sự tăng trưởng gì đáng kể.
Thật ra trong lòng Cố Sơn Hà đang nghĩ đến mấy vị hiệu trưởng khác.
Cho dù việc Vương Triệt lựa chọn học viện Lâm Hải đã làm ông cảm thấy rất kích động.
Nhưng ông cũng không muốn làm mai một đi một vị thiên tài.
Cố Sơn Hà thầm nghĩ: 'Nếu lần này em ấy biểu hiện không được tốt lắm, vậy ta vẫn nên suy nghĩ cân nhắc để em ấy đến học viện khác thôi, không nên làm chậm trễ em ấy thêm. '

Vương Triệt nhìn xem bốn phía nói: "Đây chính là tầng không gian thứ nhất của Lôi Minh Hồn Thổ sao?"
Có thể hình dung nơi này bằng hai chữ ‘đất hoang’.
Lôi Minh Hồn Thổ có năm tầng không gian.
Nó thuộc về hồn thổ cỡ nhỏ.
Hồn thú đơn lẻ trong này có tu vi hồn lực cao nhất cũng không vượt qua một vạn năm.
Đá vụn, cây khô, đất chết, tăng thêm mây sét cuồn cuộn.
Cảnh tượng cực kỳ hoang vu đổ nát.
Trong không khí tràn ngập từng dòng điện yếu ớt, và khi thì truyền đến từng đợt chấn động hồn lực từ phía xa.
Gọi là Hồn thổ cỡ nhỏ cũng chỉ là so với các hồn thổ khác nhỏ hơn mà thôi, chứ trên thực tế Lôi Minh Hồn Thổ cũng không nhỏ.
Chỉ dựa vào tầng không gian thứ nhất để nói, khi Vương Triệt nhìn xung quanhthì anh đều không nhìn thấy được bao nhiêu sinh viên.
Dù sinh viên tới đây tham gia thi đua huấn luyện rất đông.
Vương Triệt dò xét một trận và nói: "Trước tiên ta sẽ đi dạo ở tầng thứ nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận