Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 681: Độc Môn Kiếm Kỹ

Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Còn có một cái ban thưởng khác mà phải tùy thuộc vào chính cậu."
Vương Triệt hơi sửng sờ hỏi: "Còn có phần thưởng khác nữa sao?"
Vị Vô Phong Thiên Vương này thật là hào phóng.
Vô Phong Thiên Vương khẽ gật đầu nói: "Kiếm chiêu của Từ Lực Kiếm của cậu rất đặc biệt, chứng tỏ cậu cũng rất tinh thông về kiếm đạo phải không? Tôi dự định sẽ dạy cho cậu và thanh Từ Lực Kiếm này một chiêu độc môn kiếm kỹ do tôi tự nghĩ ra.”
Vương Triệt có chút kinh ngạc hỏi: "Ồ! Độc môn kiếm kỹ sao?"
Hai chữ độc môn này tất nhiên sẽ là chiêu thức không dễ dàng truyền ra ngoài.
Cái phần thưởng này không khỏi có chút quá phong phú đi!
Thẩm Minh Loan ở một bên cười nói:
"Khẳng định là rất khó học được loại chiêu này đấy! Vô Phong Thiên Vương rất thích cổ vũ người khác. Lúc tôi còn học trung học, ngài ấy đã được mời đến trường trung học của tôi để biểu diễn thi đấu nhằm khích lệ học sinh của trường tôi tu luyện kiếm thuật.”
"Sau khi biểu diễn xong thì ngài ấy đã dạy cho tất cả học sinh lớp 12 chúng tôi một chiêu kiếm thuật, và tôi vẫn còn nhớ rõ cho đến bây giờ."
"Đó cũng là một chiêu thức độc môn kiếm kỹ, gọi là Trảm Thiên Khuyết. Vào lúc đó khi tôi nghe được cái tên này là tôi đã cảm thấy nó rất mạnh mẽ, và cũng đã làm cho đám học sinh chúng tôi cảm thấy rất hưng phấn, ai nấy đều ầm ĩ lên vì muốn học."
"Kết quả là cho đến khi tốt nghiệp lớp 12 thì cũng không có ai có thể học được chiêu thức độc môn kiếm kỹ này."
Vô Phong Thiên Vương ho khan một tiếng rồi nói: "Khụ khụ! Vậy cũng không thể trách tôi được, độc môn kiếm kỹ khẳng định là rất khó học. Lúc ấy là do hiệu trưởng của trường cô bé muốn lấy chút đồ tốt từ chỗ của tôi, chứ lúc ấy tôi nào có tâm tình kia!"
"Thật ra nếu các bạn thật sự có thể học được thì tôi nhất định sẽ nhìn các bạn với con mắt khác xưa."
Thẩm Minh Loan liền cười lên vài tiếng.
Vương Triệt đã hiểu và rút ra Từ Lực Kiếm đặt ở một bên cho nó quan sát.
Trầm Minh Loan nói: "Vậy lần này ngài muốn dạy chiêu thức gì chứ? Yên tâm đi, tôi không có thiên phú kiếm đạo nên có nhìn cũng không học được.”
Vô Phong Thiên Vương nói: "Kiếm Điệp Tam Trọng Phong."
Trầm Minh Loan nói: "Vừa nghe tên liền thấy không hay tồi. Ngài nên đổi qua một cái tên lợi hại hơn đi chứ?”
Vô Phong Thiên Vương cười nói:
"Trong độc môn kiếm kỹ của tôi thì chiêu này có uy lực xếp hạng top 3. Lợi hại hơn nữa sẽ rất khó học được. Chiêu Trảm Thiên Khuyết mà hai năm trước tôi đã dạy cho các bạn là do tôi sáng tạo ra khi tôi đạt đến bậc Khế Hồn Sư cao cấp."
"Tuy là tên của nó nghe rất lợi hại nhưng trên thực tế lại tương đối lòe loẹt. Còn chiêu thức này là kiếm kỹ mà tôi đã sáng tạo ra khi trở thành Thiên Vương. Thế cô bé nghĩ cái nào sẽ tốt hơn?”
Thẩm Minh Loan hơi ngẩn ra và cảm thấy thật đúng là không tầm thường.
Vương Triệt nói: "Vậy ngài thi triển đi!”
Kiếm kỹ của Thiên Vương thì Từ Lực Kiếm vẫn có thể nhìn xem để tìm hiểu một chút.
Vô Phong Thiên Vương hướng về phía Dương Tuyền kêu một tiếng: "Con cũng tới đây học tập đi, xem thử con có thể học được bao nhiêu?"
Dương Tuyền đi tới.
Độc môn kiếm kỹ mới sáng tạo ra này thì Dương Tuyền vẫn chưa từng học qua.
Hơn nữa rất nhiều chiêu độc môn kiếm kỹ của Vô Phong Thiên Vương đều rất khó học được.
Nếu không có tu vi kiếm đạo nhất định vậy thì đến xem cũng còn chưa hiểu được chứ đừng nói là học.
Vô Phong Thiên Vương đứng lên và nhìn về phía hồ nước phía trước.
Sau một giây, bàn tay của ông ta khẽ động, một thanh trường kiếm màu đen bỗng nhiên hiện lên!
Thanh Vô Phong Kiếm này giống y như của Dương Tuyền.
Nhưng phần chuôi của nó nhìn qua càng dày và càng nặng hơn.
Mặt ngoài của lưỡi kiếm thậm chí còn có một ít đồ án giống như hình ngọn núi, hẳn là hồn sủng của ông ta đã phụ thêm lực lượng thần bí.
"Nguyên lý của chiêu thức này không phức tạp, chỉ cần lấy hồn lực tiến hành chồng lên nhau thành kiếm khí. Nếu có Võ Hồn loại kiếm thì sẽ có thể làm tốt hơn, còn nếu không có thì cũng có thể sử dụng kiếm để làm được.”
"Chiêu thức này chú trọng về sức mạnh, đây là chiêu mà lúc trước tôi ở bên trong Bách Vạn Đại Sơn quan sát những ngọn núi cao hơn một tầng lại một tầng thì mới có thể cảm ngộ ra được."
"Một kiếm vung ra thì kiếm thế liên miên không dứt, như ngọn núi trùng trùng điệp điệp không ngừng chấn áp, làm cho đối thủ không có cơ hội thở dốc và sẽ bị đánh bại ngay lập tức!”
Sau khi nói xong, Vô Phong Thiên Vương chuyển động thân hình, tay cầm trọng kiếm Vô Phong và khí thế toàn thân bừng lên, hồn lực hơi vận chuyển vào Vô Phong Kiếm.
Sau một giấy, thân hình ông ta tựa như xoay chuyển càn khôn, một kiếm như nước lũ mà bổ về phía hồ nước phía trước, cuối cùng không có chút ngừng nghỉ nào mà tốc độ lại nhanh đến cực điểm, ông ta giống như một đạo tàn ảnh vô hình mà mỗi một lần biến hóa thân hình thì kiếm khí đều sẽ vung ra một lần.
Vô Phong Thiên Vương liên tiếp vung ra năm lần.
Hồ nước phía trước liên tục nổ tung ra sóng lớn như sóng thần.
Sau đó kiếm thế của Vô Phong Thiên Vương ngưng tụ lại, sóng lớn liền tĩnh lặng và nhanh chóng hạ xuống.
May mắn là hồn sủng hệ thủy bên trong hồ nước đều đã sớm bị mang ra ngoài, bằng không dưới một chiêu này sẽ có thể đem toàn bộ hồn sủng trong hồ dễ dàng thôn phệ hầu như không còn.
Uy lực khoa trương như thế làm cho Thẩm Minh Loan hơi có chút ngây dại.
Bởi vì cô cũng không cảm nhận ra được hồn lực chấn động mạnh bao nhiêu trên người của Vô Phong Thiên Vương.
Về phần Vô Phong Thiên Vương thi triển thân hình thì dù một chút cô cũng không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận