Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 115: Mục Đích Riêng (17/18)

Vị quân sĩ cười nói: "Thật có lỗi, đây là cấp trên quyết định xuống, tôi chỗ này chỉ phụ trách tuyên đọc thành tích mà thôi."
Trần Phi nhịn không được, hỏi: "Chờ một chút, đây không phải là hạng mục thi đua tốc độ sao? Vậy tại sao còn có thể giảm bớt thời gian cơ chứ? Còn có loại quy định này à?"
Vị quân sĩ chậm rãi nói: "Đây đúng là hạng mục thi đua tốc độ, nhưng cũng luôn có tình huống đặc biệt, vì tại vùng dã ngoại sẽ có thể gặp phải rất nhiều chuyện thú vị. Nếu như một người chỉ chú trọng đến tốc độ mà cái gì cũng đều tránh đi, vậy người đó thường sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội."
"Cuộc thi đua này có ẩn tàng mục đích riêng, thật ra không phải chúng tôi muốn nhìn xem các bạn có thể chạy tới rừng Phù Không này nhanh bao nhiêu, mà là muốn nhìn xem khi các bạn gặp phải những tình huống trong vùng dã ngoại, thì các bạn sẽ xử lý chúng như thế nào. Các bạn không phát hiện ra, cuộc thi đua này không có quy tắc rõ ràng hay sao? Nó vẻn vẹn chỉ có một cái điều kiện mà thôi."
Ba người kia tựa như đã nhận ra điều gì đó.
Nên họ lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Bạch U U nhịn không được, nói: "Vương Triệt, anh thật là lợi hại! Có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không? Cho nên anh mới cố ý đến muộn như vậy! Vậy chắc là trên đường đi anh đã gặp phải rất nhiều chuyện nhỉ?"
Trần Phi lắc đầu, nói: "Là do chúng tôi ngu xuẩn khi chỉ chú trọng đến tốc độ. Tôi còn tính toán ra lộ tuyến tốt nhất vì muốn tránh đi càng nhiều Hồn thú càng tốt. Đợt thi này anh đã hơn tôi một bậc rồi."
Trình Chanh thở dài, nói: "Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói đi một mình sẽ tốt hơn mà! Trên đường đi tôi đã gặp mấy con Ô Ô Hươu bị thương, nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến việc phải đi nhanh một chút, cho nên tôi cũng không quan tâm đến chúng. Tôi cảm thấy nếu như lúc ấy tôi cứu giúp bọn chúng, vậy chắc hẳn tôi cũng có thể gặp được một chút tình huống đặc thù."
"Anh thật sự lợi hại."
Vương Triệt: "..."
Tôi thật không có nghĩ nhiều như vậy a...
Nhưng Trình Chanh cũng đã gặp phải Ô Ô Hươu, chuyện này để cho Vương Triệt cảm thấy ngoài ý muốn.
Vương Triệt vẫn nhớ kỹ vùng thung lũng kia rất lớn, hẳn là đã có một ít Ô Ô Hươu bị thương chạy ra ngoài.
Cho nên người gặp phải chúng cũng không chỉ có anh.
Tuy nhiên, người lựa chọn cứu giúp Ô Ô Hươu lại chỉ có một mình Vương Triệt.
Vị quân sĩ tiếp tục nói: "Được rồi, hiện tại các bạn sẽ có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, lập tức tiến vào rừng Phù Không, chỗ tốt là các bạn có thể nhanh chóng tiến hành hạng mục thi đua thứ hai, chính là đi khai thác Liệt Tâm Hoa. Nhưng chỗ xấu chính là, buổi tối tại rừng Phù Không rất nguy hiểm."
"Thứ hai, nghỉ ngơi tại đây một đêm, chờ đến khi trời sáng rồi lại đi vào. Chỗ tốt là ban ngày tại rừng Phù Không tương đối ít nguy hiểm, nhưng chỗ xấu là sẽ có khả năng tụt hạng thi đua so với người khác."
"Thời gian tiến vào rừng Phù Không là một ngày. Tức là đến buổi tối ngày mai sẽ kết thúc."
Vương Triệt trầm ngâm một lát, nói: "Vậy tôi hiện tại liền đi vào."
Vị quân sĩ mang vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Được, anh hãy đi đăng ký trước đã, chỉ cần ký tên vào văn kiện là anh có thể trực tiếp tiến vào. Nhưng muốn tiến vào rừng Phù Không, các bạn cần phải mượn lực lượng của hồn sủng. Các bạn có nhìn thấy những mảnh đất đang trôi nổi trong rừng cây kia không? Mỗi một mảnh đều mang vẻ huyền bí, có thể gặp được cái gì thì liền nhìn kỳ ngộ của riêng các bạn."
"Nếu như gặp phải nguy hiểm thì các bạn cũng đừng lo lắng, cứ trực tiếp nhấn xuống máy truyền tin trên cổ tay là được. Vì tính mạng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Đồng thời, máy truyền tin của các bạn sẽ dùng chung kênh, nên có thể liên hệ với nhau. Nếu như có phát sinh nguy hiểm gì, vậy khi đó các bạn cũng có thể cứu trợ lẫn nhau."
"Đã chuẩn bị xong thì liền lên đường thôi."
Mấy người liền gật đầu, vì điểm ấy đương nhiên ai cũng biết.
Phương thức để tiến vào rừng Phù Không có chút thú vị.
Tại bên cạnh nơi đây có thiết lập chiếc cầu nhảy.
Sử dụng cầu nhảy là có thể đem người và hồn sủng bắn lên một độ cao nhất định.
Sau khi đạt tới độ cao này, cả hai sẽ rơi xuống rừng Phù Không, còn lại chính là việc của mình.
Nếu như ngay cả nhảy lên cũng không làm được, vậy khi đó vị quân nhân phía dưới sẽ nói ra lý do 'Anh không thích hợp để tiến vào rừng Phù Không', để khuyên người đó bỏ cuộc.
Đương nhiên, có thể trở thành quán quân tại Khải Minh cúp của các thành phố lớn.
Thì trên cơ bản đều có chút vốn liếng.
Nên không đến mức ngay cả rừng Phù Không mà cũng không thể nào vào được.
Vương Triệt tính toán một chút, khu rừng Phù Không kia được tạo thành từ rất nhiều mảnh đất nhỏ trôi nổi. Bên trên những mảnh đất này có thực vật, có tảng đá, có bùn nhão, có mộ bia vân vân, … chỉ có thể nhìn thấy những thứ bất động này.
Những mảnh đất này cũng không lớn, diện tích chỉ tầm mười mét vuông đổ lại.
Bề mặt của chúng đa phần là thảm thực vật.
Và những mảnh đất này có độ cao nhất định so với mặt đất, nên người bình thường sẽ không thể đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận