Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1358: 5 Đại Vực

Ở bên trong hồ lớn xa xa kia, thân thể to lớn của Thần Quang Kình lúc ẩn lúc hiện.
Tại một bên khác là một tòa núi cao quay lưng về phía đám Vương Triệt. Hùng Bảo liếc mắt một cái thì liền nhìn ra đó là vị bá chủ Ma Cổ Mông kia.
Nhưng giờ phút này nó lại cảm thấy Ma Cổ Mông hơi có chút nhỏ đi.
Mặc Ngọc Tinh đã khai hoang tiếp cận tám tháng, cho nên nó đã hoàn toàn biến đổi.
Trước khi tu luyện thì Hùng Bảo nhìn thấy Mặc Ngọc Tinh tựa như gian phòng trụi lủi, còn Vương Triệt chính là vị tổng thiết kế, Huỳnh Mộng Linh là bản đồ sư, Ma Cổ Mông là trang trí sư, Thần Quang Kình là công nhân.
Như vậy Mặc Ngọc Tinh hiện tại cũng đã sơ bộ làm xong, khoảng cách quá trình tổng kết đã không xa.
Từ phòng thô đến phòng hoàn chỉnh sơ bộ có sự khác biệt cực lớn. Cho nên lúc này Hùng Bảo cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hùng Bảo kêu to ngao ngao và lập tức trèo lên một gốc đại thụ cao hơn mười mét. Sau đó nó ngắt lấy một nhánh cây và hít hà rồi đưa vào trong miệng.
Vương Triệt: "..."
Trẻ con đói ăn đã lâu cho nên khi thấy cái gì ăn được là thèm ăn vô cùng.
Để tiện cho việc Hùng Bảo tu luyện cảm ngộ Cửu Chiến Phi Tiên Quyết, Vương Triệt hơn nửa năm qua đều đút cho nó ăn đan dược, nhằm để cho Hùng Bảo có thể trực tiếp hấp thu và bảo trì trạng thái cảm ngộ.
Nhưng vì vậy mà hơn nửa năm qua Hùng Bảo ngoại trừ ăn đan dược thì cái gì nó cũng không ăn. Ừm, yêu thú bế quan khổ tu so với Hùng Bảo còn muốn gian khổ hơn, vì trong miệng yêu thú đều sẽ nhạt nhẽo vô vị do không ăn gì.
Gấu trúc tại chiến khu có đồ ăn chủ đạo đều gia công từ các loại rễ cây mà thành thực phẩm tinh chế, cho nên các phương diện dinh dưỡng đều rất cao.
Vì vậy số gấu trúc thuần thiên nhiên chỉ lấy nhánh cây và trúc làm thức ăn đã là rất ít, cho dù có thì đều là gấu trúc tại vùng dã ngoại.
So với đồ ăn nhân tạo thì ăn không tốt bằng, nhưng đây là một loại bản năng huyết mạch.
Vì vậy Hùng Bảo cũng có thể ăn cây cối tựa như Tiểu Mao Trùng cũng sẽ ăn được lá cây vậy. Chỉ là thực phẩm tinh chế sẽ có hương vị tốt hơn và dinh dưỡng cũng cao hơn.
Giống như thức ăn cho chó, cho mèo vậy.
Hùng Bảo hai vạn năm tu vi hồn lực đã bắt đầu ăn như một cái động không đáy. Chỉ thoăn thoắt mấy lần là nó đã gặm hơn phân nửa gốc đại thụ kia.
Không biết vì sao mà Hùng Bảo lại cảm thấy gốc cây này rất thơm.
Đây là loại mùi thơm bắt nguồn từ sự thèm ăn.
Trước kia Hùng Bảo chưa từng thấy qua loại cây này. Thân cây màu xanh biếc, vỏ cây bóng loáng như trúc, cành lá thon dài, lá cây hiện ra hình con thuyền, ngửi qua có một mùi thơm nhẹ.
Một lát sau, Hùng Bảo nhảy xuống và nhìn trái ngó phải, sau đó nó xoa xoa lên cái bụng tròn vo của mình.
Vương Triệt mang theo Hùng Bảo tiếp tục đi lên phía trước, nói:
"Đây là Thanh Diệp Linh Mộc, sinh trưởng tại khu vực Cực Đông trên dãy núi Linh Hải. Nó là một loại linh mộc thuộc về hồ sinh thái Linh Tức. Khu vực Cực Đông chính là vị trí hiện tại của chúng ta.
“Bên trên Mặc Ngọc Tinh, loại linh mộc này tương đối phổ biến, và nhất là tại khu vực Cực Đông."
Hùng Bảo gãi đầu vì có chút mơ hồ.
Nó đã tu luyện hơn nửa năm nên Mặc Ngọc Tinh đã trở thành cái dạng gì thì nó tất nhiên không có khả năng biết được.
Nơi này giống như rừng rậm nguyên thủy vậy. Vô luận là chỗ gần hay là nơi xa thì đều nhìn không ra bất luận vết tích thời hiện đại nào.
Đồng dạng cũng không có bất kỳ sinh mệnh Hồn thú gì.
Bên trong không khí ngoại trừ tiếng bước chân sàn sạt và gió mát hiu hiu thì cũng không còn có bất kỳ thanh âm nào!
Trông tĩnh mịch đến đáng sợ!
Tại bên trong sự quy hoạch của Vương Triệt, Mặc Ngọc Tinh có tổng cộng 5 đại vực, còn các loại địa hình thì nhiều đến mấy trăm loại. Nhưng chỉ cần đề ra phương hướng cụ thể là sẽ có thể nắm chắc hơn phân nửa Mặc Ngọc Tinh.
Ban đầu sau khi Ma Cổ Mông khai hoang hoàn tất thì Vương Triệt cũng không muốn đặt tên cho các khu vực và địa hình, vì anh cho rằng chuyện này không có ý nghĩa gì.
Bởi vì Mặc Ngọc Tinh vẫn một mực duy trì nồng độ năng lượng cao như thế, cho nên nhiều nhất là 100 năm là nó khẳng định sẽ khô cạn và biến thành một viên tử tinh.
Nhanh hơn nữa thì mấy chục năm sau Mặc Ngọc Tinh cũng sẽ không còn năng lượng.
Thời gian ngắn như vậy nên sẽ không cần thiết chỉnh ra quá tốt, vì sớm muộn gì Mặc Ngọc Tinh cũng sẽ không còn, thế thì cũng không cần tốn quá nhiều công phu để đặt tên cho các khu vực và địa hình, cứ trực tiếp sáng tạo ra sinh mệnh Hồn thú là được rồi, sau đó bồi dưỡng chúng nó đến cấp độ cần thiết là đủ.
"Sinh mệnh Hồn thú cần có hoàn cảnh thì mới có thể sinh trưởng. Nếu muốn để cho bọn chúng tạo ra sinh mệnh nguyện lực cho tạo vật chủ thì nhất định phải để cho Mặc Ngọc Tinh trở thành tinh cầu mẹ của bọn chúng, chứ không phải là một viên tinh cầu tùy tiện."
"Nếu không bọn chúng cũng chỉ là một đống thể xác chứ không phải sinh mệnh chân chính có được ý thức bản thân và linh hồn ý chí. Vì như vậy bọn chúng sẽ không cách nào tạo ra sinh mệnh nguyện lực."
"Mà nếu không có sinh mệnh nguyện lực thì bọn hắn sẽ không thể nào đột phá giới hạn được."
Hiển nhiên ở phương diện này thì vô luận là Ma Cổ Mông hay Thần Quang Kình đều không có kinh nghiệm gì.
Về sau dưới sự đốc thúc của Vương Triệt thì bọn hắn đã bắt đầu thô sơ giản lược phân chia Mặc Ngọc Tinh thành mấy khu vực, và từng vị thông tri cho Huỳnh Mộng Linh vẽ lên tinh đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận