Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 195: Có Chút Khoa Trương

"Tôi đã nói rồi... Phẩm cấp bồi dưỡng của chúng ta đều là trình độ D, E; nên phẩm cấp bồi dưỡng của Vương Triệt nếu cao thì cũng không cao hơn bao nhiêu so với chúng ta đâu."
"Phẩm cấp bồi dưỡng cần tổng hợp các hạng mục để quyết định, nếu một trong ba hạng mục có một cái bị kém, vậy thì điểm số cũng sẽ không cao lắm."
"Nếu so với tưởng tượng của Vương Triệt còn kém một chút, vậy tôi thấy anh ta chỉ đạt đến cấp B mà thôi."
"Ban đầu tôi còn cảm thấy rất mất mặt, nhưng bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất phấn chấn! Tại phương diện bồi dưỡng này, tôi và thiên tài chỉ có một chút chênh lệch!"
“...”
Rất nhiều bạn học chuyển từ tư thái nhàm chán thất vọng, thất lạc ca thán; trở thành tư thái động viên an ủi, cổ vũ lẫn nhau.
Thầy giáo Trịnh tiếp nhận bản báo cáo để nhìn xem thành tích của Vương Triết.
Ông ấy mở to mắt trầm mặc một hồi lâu, giống như người bị sét đánh mà ngây ngẩn cả ra.
Một lát sau thầy giáo Trịnh mới khẽ gật đầu, nói: "Không tệ! Xác thực còn kém một chút!"
Xem xông ông ấy lập tức trả lại bản báo cáo thành tích cho Vương Triệt.
Cũng không phải chỉ kém một chút thôi sao?
Kém một chút là phẩm cấp bồi dưỡng đã đạt tới cấp S rồi!
Làm một vị Khế Hồn Sư, về sau này phẩm cấp bồi dưỡng của mình nhất định phải đạt tới cấp S.
Nếu không sẽ rất khó thuần phục những con hồn sủng lợi hại hiếm có, tính tình cổ quái kia.
Giống như con Chi Vân Xà của Lâm Hi vậy.
Hồn sủng cực hiếm là loại hồn sủng không dễ dàng thuần phục.
Nếu như trình độ của bản thân không đủ, vậy sẽ không thể nào bồi dưỡng Chi Vân Xà thật tốt.
Vậy coi như đưa cho mình hồn sủng ấu sinh lợi hại, thì mình cũng không thể ký được sinh mệnh hồn ước với nó.
Thế nhưng, có thể tại thời học sinh mà đạt được phẩm cấp bồi dưỡng tới cấp S, thầy giáo Trịnh đều chưa từng thấy qua mấy người.
Mà Vương Triệt còn chưa có thức tỉnh ra Võ Hồn, chứng tỏ hiện tại, Vương Triệt tuyệt đối có thể bồi dưỡng được đại đa số hồn sủng ấu sinh.
Thầy giáo Trịnh cảm khái một tiếng trong lòng: Em ấy đúng là một thiên tài! '
Về sau, thời gian kiểm tra trôi qua rất nhanh.
Thời gian đi tới buổi chiều.
Rất nhiều bạn học cũng dần dần ổn đinh lại sau áp lực mang tới từ kết quả kiểm tra.
Chỉ một lát sau liền đến thời điểm công bố kết quả.
Đại bộ phận học sinh đều mang tư thái xem náo nhiệt.
Bởi vì bọn họ biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, nên trong lòng đều đã nắm chắc.
Một mảnh công bố đều có phẩm cấp từ C đến E.
Ngẫu nhiên sẽ có một hai người đạt cấp B.
Nhưng cấp A thì lại không có.
Ngay cả A-cũng đều không thấy đâu.
Các thành tích dưới cùng sẽ không trực tiếp công bố.
Chỉ có công bố xem ba vị trí đầu là ai.
Hạng nhất là Vương Triệt, còn lại là hai vị học sinh của trường cấp ba khác.
Thật ra kết quả này cũng chẳng phải suy nghĩ gì nhiều.
Dù sao Vương Triệt đã dành được quán quân của Khải Minh Cúp, bên trong rất nhiều học sinh lớp mười hai, nếu phẩm cấp bồi dưỡng của anh thấp thì Lục Mao Trùng sẽ không thể có thực lực mạnh như thế.
Vương Triệt bây giờ đã là một người có thực lực và danh tiếng.
Về phần phẩm cấp bồi dưỡng hồn sủng của anh là bao nhiêu thì đám người đều đã có suy đoán.
Thứ mà đám người cảm thấy hứng thú nhất chính là phần trao giải phía sau.
Chính là ban thưởng hồn sủng!
Chí ít đều là hồn sủng hiếm có trở lên!
Và còn bổ sung thêm bảo rương hồn sủng rất trân quý, xem như là để giải quyết về vấn đề chưa thể ký kết hồn sủng thứ hai.
Bọn họ thật là hiểu ý!
Ngoại trừ Vương Triệt, phẩm cấp bồi dưỡng hồn sủng của hai người kia đều giống nhau, cùng là cấp B+.
Mặc dù cùng một phẩm cấp, nhưng điểm số của phẩm cấp sẽ có một sự chênh lệch nho nhỏ.
Ba bài kiểm tra đều có điểm số kỹ càng, và phẩm cấp bồi dưỡng tổng hợp sẽ lấy trung bình từ đó.
Cho nên, coi như phẩm cấp giống nhau nhưng điểm số cũng sẽ có một chút khác biệt.
Tuy nhiên chuyện này cũng không quan trọng.
Giáo sư Ngạn là người trao giải.
Vương Triệt rất quen thuộc với ông ấy.
Đứng trên đài nhận thưởng, giáo sư Ngạn nở nụ cười hòa ái và trao hai cái bảo rương hồn sủng cho hai vị bạn học kia.
Sau đó ông ấy đến trước mặt Vương Triệt.
Nụ cười của giáo sư Ngạn càng thêm thân thiết.
Vương Triệt phát hiện, khóe mắt của giáo sư Ngạn có quần thâm. Mặc dù nụ cười của ông ấy rất hòa ái, nhưng tinh thần của ông lại có một vẻ mệt mỏi khó nén.
Vương Triệt thầm nghĩ: 'Nhân viên nghiên cứu khoa học quả thực là cực kỳ vất vả! '
Giáo sư Ngạn nở nụ cười cởi mở, chào hỏi với Vương Triệt:
"Bạn học Vương, đã lâu không gặp! Lần này em có thể lấy được phẩm cấp bồi dưỡng hồn sủng cao nhất, thật ra trong lòng tôi đã sớm có dự cảm. Nhưng em có thể đạt được phẩm cấp S-quả thực làm cho tôi phải giật mình."
"Tôi thật sự rất vui mừng khi thành Thiên Tâm có thể xuất hiện một vị thiên tài bồi dưỡng hồn sủng như em!"
Giáo sư Ngạn cười mà trong mắt chứa chan nước mắt, phảng phất như ông ấy đang rất cảm động.
Vương Triệt: "..."
Hình như cảm xúc của giáo sư Ngạn không được tốt lắm.
Ông ấy có chút khoa trương thì phải?
Giáo sư Ngạn ngậm lấy nước mắt, đem cái bảo rương hồn sủng trong tay trao cho Vương Triệt và nói:
"Tới tới tới! Đây là phần thưởng của em! Bên trong là một con Từ Lực Kiếm mà căn cứ nghiên cứu hồn sủng chúng tôi đã ngậm đắng nuốt cay để bồi dưỡng nó một tháng!"
"…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận