Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1342: Chỉ Đếm Trên Đầu Ngón Tay

Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình chính là túc địch, cho nên từ khi sinh ra đến nay bọn hắn đã tồn tại số mệnh phải đối chọi nhau.
Loại số mệnh này cũng không phải do chính bọn hắn tự giao phó cho mình, mà đó là do thiên đạo ý chí giao phó, và cũng là do sinh mệnh ý chí giao phó!
Vì vậy việc bọn hắn phân ra thắng bại tất nhiên sẽ là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Cổ Hồn thú muốn đột phá giới hạn trăm vạn năm tu vi hồn lực thì thường thường đều cần thông qua cơ duyên rất đặc thù.
Bọn hắn tất nhiên cũng biết đây là số mệnh của mình, hoặc có thể nói bọn hắn đã mơ hồ minh bạch mấy phần.
Cho nên bọn hắn mới muốn thông qua loại phương thức này để phân ra thắng bại, từ đó có thể đột phá hạn mức cao nhất của bản thân.
Đây là ý chí quyết chiến mà bọn hắn tự mình muốn có.
Vương Triệt mỉm cười nói:
"Nhưng hai vị có nghĩ tới là sau khi hai vị rời thế giới kia thì lấy thực lực của hai vị là rất khó lại nhận phải sự hạn chế âm thầm của thế giới kia hay không? Hai vị ở chỗ này đánh nhau lâu như vậy mà còn không rõ rang hay sao?"
"Tôi đại biểu cho Không Thần Long để làm trọng tài. Hắn lúc trước đã đến ngăn trở hai vị chiến đấu là bởi vì hai vị đều là Hồn thú, đều là đồng tộc với hắn, và cũng vì hắn sợ hai vị sẽ phá hư thế giới kia."
"Không Thần Long cũng không để cho tôi làm cái gì, nhưng tôi biết Không Thần Long đã đem thời gian quyết chiến của hai vị định tại tương lai xa xôi như thế thì tất nhiên hắn cũng hi vọng hai vị có thể tìm được một con đường khác, chứ không phải thông qua loại phương thức này để đột phá."
"Huống hồ coi như bên trong hai vị có một vị chiến thắng, nhưng một vị khác cũng không có khả năng đột phá tại nơi này. Vì sau khi viên tinh cầu này bạo nổ, nếu chỉ dựa vào tàn lực của hai vị thì sẽ ngăn cản không nổi. Kết quả cuối cùng chỉ là tất cả hai đều bị hủy diệt!"
"Tôi nghĩ hai vị chắc hẳn đều không muốn cứ như vậy mà hủy diệt phải không?"
"Thừa dịp bây giờ hai vị vẫn còn có chút sức lực mà có thể nghe đề nghị của tôi hay không?"
Bên trong lĩnh vực đang cực kỳ yên tĩnh, nhưng Vương Triệt đều thời thời khắc khắc gánh chịu lấy sự xung kích từ hai đại lĩnh vực.
Lĩnh vực tạo ra năng lượng xung kích đã có hư ảnh Đế Thanh Long nhận lấy, nhưng tinh thần xung kích thì thật sự có chút khó ngăn cản.
May mắn là Vương Triệt đã có Võ Hồn Nguyên Thần, tăng thêm linh hồn anh đã tu luyện Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên, và anh còn được Thần Dụ Thiên Vương tăng phúc. Nếu không thì chỉ sợ Vương Triệt sẽ chịu không nổi.
Ma Cổ Mông dùng tay thú ôm trước ngực, nói: "Cậu nói nghe một chút xem!"
Giọng nói của hắn lộ ra một vẻ mỏi mệt nhưng không bị thứ gì trói buộc.
Ở một bên khác, Thần Quang Kình cũng kêu to một tiếng coi như đáp lại.
Vương Triệt thản nhiên nói: "Thật ra hai vị sẽ không thể phân ra thắng bại đâu! Nói đến lịch sử phát triển của thế giới này thì tôi xin hỏi có mấy Hồn thú có thể tự mình đột phá trăm vạn năm tu vi hồn lực không?"
Ma Cổ Mông: "..."
Thần Quang Kình: "..."
Cả hai tên đều biến hóa ánh mắt nhưng không có lên tiếng.
Đúng vậy nhỉ! Có mấy Hồn thú tự mình đột phá được đâu chứ? Hầu hết đều nhờ sinh mệnh hồn ước để đột phá!
Số Hồn thú tự mình đạt tới cực hạn trăm vạn năm tu vi hồn lực chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Về phần có thể lại hướng lên để đột phá hay không thì hình như là không có.
Vương Triệt tiếp tục nói: "Hai vị rất bất phàm, thậm chí có thể nói là xuất thân rất bất phàm. Nhưng thường thường những ai tồn tại quá bất phàm thì đều sẽ có một loại thiếu hụt nào đó. Hai vị chính là túc địch của nhau, cho dù hai vị không muốn chiến đấu nhưng chỉ cần vừa thấy mặt nhau thì sẽ không nhịn được mà muốn đánh nhau."
"Quả là như thế!”
Về điểm này thì sau khi bọn hắn tiến vào viên dị tinh cầu này và bắt đầu chiến đấu thì bọn hắn đã có thể nhận ra.
Bọn hắn vừa thấy mặt nhau thì ngay cả một lời cũng đều không nói mà đã trực tiếp lao vào đánh nhau.
Nhưng bọn hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì thì làm sao lại đến mức này?
Vương Triệt chọc chọc Huỳnh Mộng Linh bên trong túi áo, nói: "Giống như là đứa nhỏ bên cạnh tôi này! Nó cũng là như thế!"
Huỳnh Mộng Linh nhô ra cái đầu nhỏ và nhìn xem hai con Cổ Hồn thú kia một chút, sau đó nó lập tức rụt đầu xuống.
Ma Cổ Mông kinh ngạc, nói: "Đây là... Huyễn thú tiên đoán Huỳnh Mộng Linh phải không? Xem ra cậu đã làm nở ra một con rồi, và nó còn trở thành hồn sủng của cậu…"
Lúc ấy Vương Triệt đã mang theo Mộng Dụ Huyễn Linh đến chỗ của Ma Cổ Mông, nên một con vẫn còn ở tại Hoành Nhạc Sơn.
Vương Triệt nói:
"Chính bởi vì hai vị rất bất phàm, và nhất là hai vị còn nắm giữ bản nguyên chi lực rất cường đại, cho nên hai vị tất nhiên sẽ nhận loại số mệnh nguyền rủa này."
"Đối với hai vị mà nói đây là chuện không thể kháng cự. Bởi vì bản nguyên chi lực mà hai vị nắm giữ vừa chọi nhau mà vừa hút nhau."
"Nhưng mà! Với bản nguyên chi lực mà hai vị nắm giữ thì thật ra còn có một loại biện pháp khác để hai vị có thể đột phá giới hạn!"
Ánh mắt Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình khẽ biến hóa và đồng thanh hỏi: "Biện pháp gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận