Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1063: Phệ Hồn Kim Diễm Trùng

Thanh Linh Điệp nói: "Vẫn có một con Hồn thú không chỉ có chiêu phun tơ mang uy lực to lớn, mà còn có thể hấp thu hồn lực nên mười phần biến thái. Vả lại tên kia cũng cực kỳ am hiểu về hỏa diễm..."
Xúc giác trên đầu của Đại Tổ Thánh Hồ vặn thành một bó, tựa như rất là xoắn xuýt mà nói ra: "Mi nói đến tên Phệ Hồn Kim Diễm Trùng kia sao?"
Thanh Linh Điệp nói: "Chính là nó! Chiêu đó của nó hẳn là có thể truyền thừa lại cho đứa nhỏ này, vả lại nó cũng am hiểu về hỏa diễm. Để ta đi gọi nó tới."
Thanh Linh Điệp tranh thủ thời gian bay đi.
Đại Tổ Thánh Hồ biểu lộ vẻ mặt hơi chút do dự.
Cổ Thụ Chiến Tranh phát ra âm thanh già nua: "Phệ Hồn Kim Diễm Trùng cũng không dễ chọc đâu. Nó có tính tình vẫn nát như vậy qua nhiều năm như thế. Nếu như làm không tốt mà để cho đứa nhỏ này bị thương thì thật không tốt."
Đại Tổ Thánh Hồ nói: "Thời Lưu Đại Thánh hẳn là sẽ tới nên nó cũng không dám lỗ mãng đâu. Huống hồ ông và ta đều ở nơi này nên những năm qua nó đã thu liễm rất nhiều, tính tình đã tốt hơn xưa rồi."
Cổ Thụ Chiến Tranh không có nói tiếp mà nhìn về phía những con hồn sủng khác, sau đó chậm rãi an trí cho chúng nó đến một bên, để bọn chúng yên tĩnh hấp thu hồn lực chúc phúc mà vừa rồi Đại Tổ Thánh Hồ đã thi triển.
Cũng không lâu lắm, Thanh Linh Điệp đã bay trở về.
Đồng thời còn có một con giáp trùng toàn thân đen thui bay theo sau, thân nó có màu sắc xen lẫn giữa kim sắc và hắc sắc.
Trên đầu nó có hai cặp xúc tua giống như hỏa diễm, hình thể không tính là lớn và so với Thanh Linh Điệp thì nhỏ hơn một chút.
Nhưng trên thân nó lại tản ra một luồng sức mạnh rất to lớn và một cảm giác cực nóng!
Con giáp trùng kia vừa bay đến thì liền nói ra bằng âm thanh rất bén nhọn, nghe qua cực kỳ tà khí: "Có ý tứ! Đã hơn ba trăm năm rồi nhỉ? Tại Tiết Vạn Thú hàng năm bọn ông chưa hề mời ta tới qua, nhưng năm nay đã suy nghĩ thế nào mà lại mời ta đến đây? Ta hỏi này Lão Ba Hồ, hẳn là ta đã bị ông bài xích ra khỏi Trùng tộc rồi chăng?"
Đại Tổ Thánh Hồ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Vậy mi có thể không cần đến? Tại sao mi vẫn hấp tấp chạy tới đây? Chuyện năm đó mi đã suy nghĩ lại chưa?"
Con giáp trùng kia liền cười nhạo một tiếng, rồi trong miệng thốt ra một chuỗi tiếng mắng: "Xéo đi cho ta! Ta mà phải suy nghĩ lại sao? Mấy trăm năm qua những thứ khác thì ta không học được, mà những lời thô tục của nhân loại thì ta ngược lại đã học xong hơn phân nửa. Ta đang lo lắng ta sẽ tìm không thấy đối tượng để thí nghiệm đây!"
Đại Tổ Thánh Hồ cũng lười so đo cùng với con giáp trùng này.
Tiểu Mao Trùng nhìn xem con giáp trùng này và cảm giác hình như đây không phải là một con hồn thú dễ trêu vào.
Hùng Bảo và Từ Lực Kiếm liền bay tới và giao lưu một trận chít chít ục ục cùng với Tiểu Mao Trùng.
Đại khái bọn chúng nói là đồng tộc của đại ca nhìn qua thật hung dữ, có phải con Hồn thú này đang muốn ăn thịt đại ca hay không?
Sau khi mắng một trận thì Phệ Hồn Kim Diễm Trùng bỗng nhiên thở dài một hơi, rồi nó nói với Thanh Linh Điệp ở một bên: "Trùng đâu rồi? Con trùng mà mi nói nó có thể kế thừa lực lượng của ta đâu rồi? Nó đang ở đâu? Mi mà dối gạt ta thì ta sẽ gặt xuống chiếc cánh này của mi!"
Thanh Linh Điệp liền trừng mắt Phệ Hồn Kim Diễm Trùng một cái, sau đó hướng về phía Tiểu Mao Trùng mà chép miệng.
Phệ Hồn Kim Diễm Trùng nhìn xem Tiểu Mao Trùng rồi xúc giác giống như hỏa diễm trên đỉnh đầu nó lập tức bắt đầu cháy hừng hực và nói: "Chính là con trùng này sao? Là một con Thanh Thanh Trùng ư? Mi cứ chi chi ô ô là con vật nhỏ này có thể kế thừa lực lượng của ta à? Khí tức Chân Long đâu, sao ta không thấy đâu cả? Mi có tin là ta chỉ thở ra một hơi hỏa diễm thì đã có thể trực tiếp nướng nó luôn hay không?"
Tiểu Mao Trùng: "..."
Hùng Bảo và Từ Lực Kiếm liền thầm nói: Xem ra nó quả nhiên đang muốn ăn thịt đại ca rồi!
Phệ Hồn Kim Diễm Trùng giương cánh bay chung quanh Tiểu Mao Trùng, nó xem đi xem lại và càng xem càng tức giận.
Thanh Linh Điệp nói:
"Nó cũng am hiểu về hỏa diễm! Ta lừa mi làm gì? Vả lại hỏa diễm của nó còn có cường độ không thấp, so với mi có khả năng không bằng, nhưng trước mắt bên trong hồn sủng loại trùng của nhân loại mà có thể khống chế hỏa diễm đã càng ngày càng ít."
"Tại Tiết Vạn Thú hàng năm, hồn sủng loại trùng tiến vào Vạn Thú Sơn có tổng cộng mấy chục vạn con, nhưng đồng thời có được hệ côn trùng và hệ hỏa diễm thì chỉ có không đến trăm con. Tại rừng Tổ Hồn chúng ta trong một năm mà có thể gặp được mấy con là cũng không tệ rồi. Vả lại đại bộ phận đều được bồi dưỡng không tốt lắm."
"Chính mi có tuổi tác cũng đã lớn, vì cái hệ này của bọn mi vốn là không dễ tu luyện."
"Về con Tiểu Thanh Trùng này thì trên đường đi ta cũng đã nói qua, nó tuyệt đối lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của mi."
Phệ Hồn Kim Diễm Trùng không nói lời nào mà chỉ nhìn xem Tiểu Mao Trùng.
Một lát sau nó mới lên tiếng: "Chân Trùng sẽ không sợ hỏa luyện! Vậy ta liền thử nghiệm nó một chút!"
Sau khi nói xong, Phệ Hồn Kim Diễm Trùng bỗng nhiên há miệng và phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Đại Tổ Thánh Hồ thấy thế mà lập tức biến sắc, nói:
"Mi vẫn là không biết nặng nhẹ mà ra tay như vậy à? Dù nó có am hiểu về hỏa diễm nhưng mi cũng không thể vừa đến đã dùng Phệ Hồn Kim Diễm Hỏa của mi như thế chứ?"
"Mi quên rằng tại mấy trăm năm trước, con Phi Diễm Trùng kia đã bị mi dùng ngọn lửa này và kém chút nữa đã bị mi thiêu chết rồi sao?"
Đại Tổ Thánh Hồ vung lên cặp cánh, một luồng gió kỳ dị liền dập tắt hỏa diễm của Phệ Hồn Kim Diễm Trùng.
Thanh Linh Điệp ở một bên cũng giật nảy mình.
Bên trong Cổ Hồn thú, liền xem như là hệ hỏa diễm nhưng cũng không có mấy con có thể tiếp nhận hỏa diễm của Phệ Hồn Kim Diễm Trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận