Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 780: Thành Lâm Hải

Một vị sinh viên năm thứ tư nhíu mày nói:
"Nơi này mưa không ngừng sẽ không tốt để thao tác."
"Các ruộng nước phía dưới đều bị nhấn chìm hết, tuy nước biển bên này giàu có về khoáng chất nhưng tính kiềm lại cực lớn, mặc dù trong nước biển cũng ẩn chứa hồn lực nhưng nếu như là nước biển chưa từng lọc qua và tăng thêm ô nhiễm do dòng lũ mang tới, vậy một khi nước biển tiến vào ruộng nước thì sẽ tạo thành ô nhiễm cực lớn... Nơi này lại còn mưa không ngừng ngớt, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì ruộng nước đều sẽ thối nát, muốn khôi phục thổ nhưỡng như cũ thì chỉ sợ không cần mấy tháng là căn bản sẽ không có cách nào làm được."
Thẩm Minh Loan khẽ nhíu mày vì cô ấy tất nhiên cũng biết về vấn đề này.
Lúc này bọn họ đã bay đến một ngọn núi, và có thể ngóng nhìn về thành Lâm Hải nơi xa.
Một vị bạn học bỗng nhiên chỉ vào mọt nơi rất xa kêu lên: "Chờ một chút, các bạn nhìn bên kia là cái gì?"
Nơi xa đó phảng phất như là ở cuối tầm mắt.
Khắp chốn đều là mây đen âm u.
Nhìn từ xa giống như là đám mây đen đang kết nối với thiên địa.
Nhưng khi nhìn kỹ thì lại phát hiện thật sự có chút không đúng.
Vương Triệt nói: "Là sóng thần."
Đám người liền giật mình, lúc này mới phản ứng được mà da đầu đều tê dại một hồi.
Trong lòng bọn họ thậm chí còn cảm nhận được một sự sợ hãi mãnh liệt.
Khoảng cách xa như vậy mà đều có thể nhìn thấy và cảm thụ rõ ràng như thế, chứng tỏ cơn sóng thần phảng phất như kết nối thiên địa kia là rất cao, dường như nó là một bức tường che kín sương mù rộng vô biên đang đè ép mà tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, chỉ thấy nơi xa đã bạo phát ra một trận hào quang rừng rực lóa mắt, phảng phất như đã xông phá đi bức tường âm u rộng lớn vô biên kia.
Cơn sóng thần này đúng là đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được để bắt đầu cấp tốc bốc hơi, tiếp theo đó nó chậm rãi biến mất.
Vương Triệt nói: "Là Thiên Vương đã xuất thủ."
Luồng quang mang cực nóng kia ngược lại là có chút quen thuộc.
Có điểm giống như là... Diễm Dương Thiên Vương!
Cơn sóng thần khổng lồ kia đã cấp tốc bị tan rã.
Đến mức ngay cả bầu trời âm u cũng bắt đầu dần dần sáng sủa.
Cũng không lâu lắm thì mưa to cũng dần dần nhỏ đi.
Một vị bạn học vô cùng kích động nói: "Đó chính là Thiên Vương! Quá mạnh! Mặc dù tôi không nhìn thấy tình huống cụ thể nhưng cách xa như vậy mà tôi đều có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia."
"Các Thiên Vương của chiến khu chúng ta đều có thực lực siêu cường! Không biết vừa rồi xuất thủ là vị thiên vương nào?"
"Mà không giống như là Thiên Vương của châu Bắc Giang của chúng ta..."
Các bạn học đang nghị luận ầm ĩ.
Thẩm Minh Loan nói: "Mưa tạnh rồi, chúng ta đi xem một chút tình huống đi. Chúng ta sẽ đi đến căn cứ quân sự lân cận để báo cáo và chuẩn bị một chút, vì số bạn học đến đây viện trợ rất nhiều. Quân đội sẽ phụ trách điều hành chúng ta."
Trên đường đi, bọn họ còn gặp mấy đám sinh viên đại học của các châu lục khác.
Căn cứ quân sự của Thành Lâm Hải cũng không xa lắm.
Nhưng lúc này vừa qua đi một trận mưa to, cho nên hố bùn đều đang tung hoành bên trên mặt đất, tất cả đều là hồng thủy loạn lưu, trông mười phần hung hiểm.
Điều này làm cho mọi người đi tới căn cứ quân sự của thành Lâm Hải thì liền phát hiện bên này cũng đã bị dìm ngập.
Chỉ có thể nhìn thấy từng bức tường dày cao hơn trăm mét đều bị tách ra.
Vương Triệt nhìn thoáng qua, nói:
"Đây cũng là Hồn kỹ vạn năm ‘hàng rào thần nham’ chạm khắc mà thành bức tường, đoán chừng là sau khi nó chống cự dòng lũ sóng thần thì đã bị tán loạn."
"Căn cứ quân sự bên này hẳn là đã tạm thời chuyển dời vị trí, đại khái sẽ nằm tại bên trong thành Lâm Hải. Thành Lâm Hải có bốn phía đều là sông nước, được xây dựng trên một hòn đảo, và đại bộ phận ruộng nước lân cận đều bị dìm ngập, địa thế này đã nói rất rõ ràng."
"Ngoại trừ chỗ kia ra sẽ không có chỗ nào khác để đi nữa. Hẳn là người trong thành đang cùng nhau chống cự lại trận hồng thủy do sóng thần đưa tới."
Đám người lập tức bay về phía Thành Lâm Hải.
Nhìn từ đằng xa thì Thành Lâm Hải đã không còn cái gì.
Lúc sắp tới gần thì mới phát hiện, bốn phía tòa thành thị này đều bị dòng lũ cao mấy chục mét bao quanh.
Mưa to qua đi nên dòng lũ đã bắt đầu hạ thấp, và bốn phía thành thị đang đứng sừng sững lấy vô số tường thành dùng nham thạch đắp lên một cách dày đặc.
Từng con hồn sủng hệ Thủy toàn thân lóe ánh sáng đang trôi nổi ở giữa không trung, và bọn chúng đang cắt giảm lấy sự xung kích do hồng thủy xung quanh mang tới, để bảo hộ lấy tòa thành thị này.
Những bức tường thành kia cũng đều là do hồn sủng hệ Sơn Nham hoặc là hệ Mặt Đất thi triển ra.
Trong thành thị này hẳn là đã không có nguy hiểm gì.
Những con hồn sủng hệ thủy kia đã khá mệt mỏi, bọn chúng đã có chút bắt đầu rơi xuống từ giữa không trung.
Sau đó lại là một đám hồn sủng khác tiến lên.
Từng vị lại từng vị Khế Hồn Sư đang đứng tại phía trước nhất để thi triển ra Võ Hồn, nhằm dẫn dắt hồng thủy lách qua tòa thành thị này.
Nội bộ tường thành có Đạo Hồn Đồ dạng cấu trúc phòng ngự cũng đã bị phá hư, nhưng lực lượng của Khế Hồn Sư vẫn còn tồn tại, cho nên vẫn như cũ có thể nhẹ nhõm chống cự lại hồng thủy hiện tại.
Thấy cảnh này mà trong lòng đám bạn học đều vô cùng rung động.
Nhưng tình huống của thành Lâm Hải nên tính là tốt.
Cũng không giống như mấy tòa thành thị trước đó đã trực tiếp bị nhấn chìm.
Các thành thị trên đường đi tới đây đều ngập đầy nước, các công trình trong thành thị như là tàu đệm từ trường đều bị ngưng trệ.
Mà cũng may là phần lớn mọi người đều vô sự, và đều đến tập trung tại địa thế cao như phòng ốc, núi non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận