Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 976: Bí Địa

Vương Triệt cười cười và đang muốn thu dọn một chút rồi dự định tiếp tục xuất phát.
Đúng lúc này vùng đất trước mặt bỗng nhiên rung động một trận. Một con Hồn thú đột nhiên xuất hiện từ trong mặt đất, nó lộ ra nửa cái đầu và nhìn về phía Vương Triệt.
“Hả? ! !”
"Thứ Hỏa Chồn?"
Vương Triệt nhìn dưới mặt đất lộ ra nửa cái đầu căng tròn, vừa nhìn là anh liền có thể nhận ra, đây là con Thứ Hỏa Chồn mà trước kia anh đã gặp phải tại thi đua địa hỏa.
Hữu duyên! Thế mà còn có thể gặp được nó tại nơi này!
Nơi này so với khu vực thi đua địa hỏa lúc trước vẫn là có khoảng cách dài.
"Hú hú hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn chui ra khỏi mặt đất và nhìn Vương Triệt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn ba đứa nhóc Tiểu Mao Trùng.
Nó đang hỏi: "Tại sao các vị lại ở chỗ này?"
Vương Triệt mỉm cười và hỏi ngược lại: "Vậy tại sao mi cũng ở nơi đây? Đã tìm được nhà của mi chưa?"
Lúc trước sau khi thi đua địa hỏa kết thúc, Vương Triệt và con thú này đã mỗi người đi một ngả tại khu vực tầng thứ bảy.
Thứ Hỏa Chồn mang vẻ mặt ngưng trọng mà gật đầu, sau đó nó lại lắc đầu.
"Ngao!"
Hùng Bảo đi tới và vui vẻ lên tiếng chào hỏi đối với Thứ Hỏa Chồn.
Thứ Hỏa Chồn lúc trước đã dạy nó một chiêu Bàn Thạch Phấn Chiến, cho nên cũng được coi là một vị sư phụ lâm thời.
"Hú hú?"
Thứ Hỏa Chồn xem xét Hùng Bảo một chút, sau đó nó hơi nghi hoặc mà nhìn về phía Vương Triệt.
Đây là con gấu nhỏ truóc đó của anh sao?
Tại sao nó lại khác biệt lớn như thế?
Vương Triệt nói: "Nó đã tiến hóa."
Thứ Hỏa Chồn kinh ngạc nhìn Hùng Bảo một chút rồi sau đó lại kêu lên.
Đại khái ý nó là: Nơi này đang xảy ra vấn đề, tôi đi vào đây một đêm nhưng đều không thể đi ra ngoài. Sau đó tôi cảm giác được địa phương này có khí tức của nhân loại, cho nên liền muốn tới đây xem một chút.
Vương Triệt trong lòng hơi động: "Xảy ra vấn đề sao?"
Từ đêm qua đến giờ, sắc trời đều chưa từng thay đổi.
Vậy nơi này xác thực đã xảy ra vấn đề.
Chung quanh đang xuất hiện rất nhiều nồng vụ, và những nồng vụ này còn ngăn trở cảm giác từ tinh thần lực, dẫn đến tín hiệu của máy truyền tin đã bị đoạn mất.
Vương Triệt cảm giác nơi đây hẳn là đã bị một loại trận pháp từ Đạo Hồn Đồ nào đó khốn trụ. Hoặc là đang bị một loại lực lượng thần bí nào đó gây ra!
Nếu không tốt thì còn có quan hệ cùng với Mộng Dụ Huyễn Linh.
Thật ra nếu có chuyện ngoài ý muốn thì rất tốt.
Bởi vì lấy kinh nghiệm Vương Triệt, nếu như cái gì cũng đều không phát sinh, như vậy muốn tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh là càng không có khả năng.
"Hú hú hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn nhìn chung quanh một chút, sau đó nó đưa chân trước ra hướng về phía Vương Triệt và làm một cái tư thế: Đi theo tôi.
Ra hiệu xong Thứ Hỏa Chồn liền chui vào mặt đất, và di động về một phương hướng khác.
Vương Triệt nói: "Đi thôi, cùng tiến lên xem một chút!"
Vương Triệt kêu gọi ba đứa nhóc kia rồi lập tức đi theo Thứ Hỏa Chồn.
Hẳn là Thứ Hỏa Chồn đã tới đây được một đoạn thời gian, mặc dù Vương Triệt không biết là nguyên nhân gì nhưng khẳng định nó còn quen thuộc hơn nơi này so với anh.
Nhưng loại quen thuộc này không chỉ là dạng quen thuộc trên bản đồ, mà sẽ là một loại quen thuộc về hoàn cảnh sống.
Thứ Hỏa Chồn lách đông luồn tây, và Vương Triệt cũng dần dần sinh ra một sự nguy hiểm nhàn nhạt.
"Sự nguy hiểm của vùng Thiên Nhạc Sơn này cũng chỉ giới hạn tại Hồn thú hoang dã, do các thế lực còn lại cũng không tồn tại. Thiên Vương đã nói, ngoại trừ như vậy thì không đến mức xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn như này."
"Có lẽ ngoại trừ Hồn thú ra bên ngoài, nguy hiểm không tên cũng chỉ có thể tới từ nội bộ Thiên Nhạc Sơn. Mộng Dụ Huyễn Linh tất nhiên sẽ xuất hiện ở đây, vì nơi này rất là quỷ dị."
Không bao lâu sau, Thứ Hỏa Chồn ngừng lại và chui ra từ bên trong lòng đất, làm lộ ra cái đầu căng tròn. Sau đó nó nhân tính hóa mà dùng ngón tay để trên miệng. Nó thở dài một chút rồi chỉ chỉ về phía trước.
Vương Triệt nhìn thoáng qua phía trước.
Nơi đây hẳn là vị trí chân núi của Thiên Nhạc Sơn, địa thế rất hiểm trở, bốn phía có nhiều loạn thạch cổ thụ. Thảm thực vật nơi đây hầu hết đã bị địa hỏa đốt cháy đến không còn, hoang thổ đã nứt ra.
Vị trí mà Thứ Hỏa Chồn chỉ tới chính là một cửa hang đen thui.
Loại cửa động này có không ít tại Thiên Nhạc Sơn, phần lớn đều là một chút hang động do địa hỏa thiêu đốt mà tạo thành, cũng không có gì đặc biệt.
"Hú hú hú hú!"
Thứ Hỏa Chồn kêu lên vài tiếng.
Ý nó là sự chấn động vừa rồi xuất phát từ cái cửa hang này.
Không chỉ có như thế, mới vừa rồi nó còn tiến vào dò xét một chút, và đã phát hiện cửa hang này sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng còn truyền đến một tiếng gầm nhẹ giống như gió hú dưới vực sâu.
Mà lấy tính cách của nó thì cũng không khỏi sinh ra mấy phần thoái ý, cho nên nó cũng không có tiếp tục tìm hiểu.
Vả lại vào buổi tối hôm qua, thời điểm nồng vụ vừa được sinh ra, một bộ phận nồng vụ đã xuất hiện từ bên trong cái hang động này, quả thực cực kỳ huyền bí
"Ti ngô ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng tựa như rất hứng thú đối với cái cửa hang này mà kêu lên một tiếng, và nó liền muốn xông vào để thám hiểm.
Lên lên lên!
Tiểu Mao Trùng gần đây đã nghe kể về cố sự ‘nhất kiếm che trời’, và nghe được nhân vật chính Lục Mao Trùng đã thám hiểm tại một ít địa giới thần bí, cho nên nó vô cùng hứng thú đối với việc thám hiểm.
Vương Triệt lập tức túm lấy cái đuôi của nó để ngăn cản nó tiến vào cửa hang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận