Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 537: Lưu Ý

Đối với đại bộ phận bạn học, đây tuyệt đối là lần thứ nhất thể nghiệm tại vùng dã ngoại.
Vì khi học cấp ba bọn họ không có cơ hội này.
Còn Vương Triệt thì đã rất quen với vùng dã ngoại rồi.
Mà thật ra, vùng dã ngoại ở Châu Bắc Giang sẽ an toàn hơn nhiều so với Châu Tây Nhạc.
Vì việc này có quan hệ với địa thế.
Châu Tây Nhạc chính là châu lực nằm tại biên cảnh của chiến khu, mà đường biên cảnh lại rất dài, nếu vùng dã ngoại không được phòng ngự tốt thì rất dễ bị bọn Quỷ Hồn Sư xâm lấn.
Nhưng Châu Bắc Giang lại nằm lệch về phía bắc của chiến khu, nên bốn phía đều có các châu lục khác che chở. Mà phía bắc càng là châu lục trung ương, vậy nếu bọn Quỷ Hồn Sư muốn tiến đến thì độ khó sẽ cực cao, và gần như không có khả năng.
Nguy hiểm duy nhất đại khái chỉ có hồn sủng nguy hiểm bên ngoài hồn thổ.
Cho nên trường học chỉ phái một vị giáo viên dẫn dắt là đủ rồi.
Những câu lạc bộ của sinh viên năm thứ hai và năm thứ ba đại học đều sẽ tự phát tổ chức đến vùng dã ngoại, nhằm thám hiểm để thu hoạch tài nguyên, và bọn họ đều không cần các giáo viên đi theo hỗ trợ.
Có một vài câu lạc bộ lợi hại hơn thì sẽ tổ chức cho các thành viên đi đến những hồn thổ mà chỉ có Khế Hồn Sư chuyên nghiệp mới dám đặt chân.
Các bạn học đang tràn đầy phấn khởi mà đánh giá bốn phía.
Quang cảnh vùng hoang dã đã khiến cho bọn họ cảm thấy rất hứng thú.
Thầy Nham Sơn nhìn Vương Triệt một chút rồi nói: "Có ai trong các em trước đó đã đi thám hiểm vùng hoang dã chưa? Ngoại trừ bạn học Vương Triệt ra."
Đám người còn lại đều nhìn xem lẫn nhau.
Vân Phi Mặc nói: "Em đã từng đi một lần, nhưng đều là đi theo đội ngũ hộ tống và làm chút tham quan, chứ không có tham dự bất kỳ hoạt động nào."
Thủy Thanh Linh suy nghĩ, nói: "Em cũng từng đi, vì gia đình em đã tổ chức qua một lần. Nhưng không có đi sâu mà nấu cơm tại ngay bên ngoài vùng dã ngoại, và còn cho một vài hồn sủng hoang dã ăn nữa ạ."
Ngoại trừ hai người này ra thì những người còn lại đều chưa từng đi đến vùng dã ngoại.
Vùng dã ngoại chính là địa khu nằm ngoài biên giới thành thị.
Trong thành thị thường sẽ có một vùng ngoại thành tiếp giáp với biên giới vùng dã ngoại, rất nhiều điểm du lịch của thành thị sẽ được thiết lập ở vùng ngoại thành.
Thầy Nham Sơn cười cười, ông cũng không vạch trần. Vì nơi những đứa trẻ này đi đều là vùng ngoại thành, không thể tính là vùng dã ngoại được.
Thầy Nham Sơn vừa dẫn theo các bạn học nhao nhao đi lên phía trước, và vừa giới thiệu các loại tình huống tại vùng dã ngoại.
Không bao lâu sau cả đám đã đến gần hồ Bích Nguyệt.
Lúc tới gần, Vương Triệt liền cảm nhận được một luồng năng lượng sinh mệnh hệ thủy rất nồng nặc.
Vương Triệt cảm thán trong lòng: 'Hoàn cảnh Châu Bắc Giang tốt hơn so với Châu Tây Nhạc một chút. '
Nội địa phát triển và ngoại giới không bị quấy nhiễu, cho nên hệ sinh thái rất hòa bình.
Khó trách tại sao có thể sinh trưởng ra những hồn thực ưu tú như thế.
"Nhìn kìa, là cá chép!"
Một bạn học chỉ vào mặt hồ khi thấy một con cá nhảy lên thật cao.
Đó là một con cá màu bạch kim, khá giống với cá chép, hình thể không quá lớn, chỉ có khoảng 20 đến 30 centimet.
Trông hết sức xinh đẹp!
Nhưng cũng chỉ là đẹp mà thôi!
Đây là một loại hồn sủng tên là Cẩm Lý rất có tính thưởng thức, còn tiềm chất chủng tộc chỉ có 100 diểm.
Cũng chỉ cao hơn Lục Mao Trùng một chút.
Nhưng Lục Mao Trùng lại có thể tiến hóa thành Lục U Điệp.
Mà Cẩm Lý muốn tiến hóa thì đó chính là khó như lên trời.
Tương tự với Thanh Ban Điểu, nó muốn tiến hóa thành Lưu Ly Thương Loan thì đều cần có điều kiện tiến hóa phi thường khó khăn.
Cực kỳ khó để đạt đến.
Vương Triệt cười nói: "Đây chính là Bạch Ngọc Long ấu sinh chứ không phải cá chép!"
Đám người liền cười lên ha ha.
Chỉ cần là người của các đại chiến khu trong Liên Bang thì đều biết, Cẩm Lý sẽ có thể tiến hóa thành Bạch Ngọc Long.
Nhưng điều kiện tiến hóa lại hết sức mơ hồ.
Có lẽ một vài tuyến đầu giới hồn sủng học tại các châu lục đã nghiên cứu ra yêu cầu tiến hóa đại khái của nó.
Nhưng chưa chắc bọn họ sẽ không công bố ra.
Rốt cuộc để từ Cẩm Lý mà một bước vượt đến hồn sủng hệ Long cấp bậc vương giả, thì loại khoảng cách này là quá to lớn.
Cho nên giá trị của nó quá cao!
Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra phương thức tiến hóa cố định vậy sẽ rất là đáng sợ!
Thầy Nham Sơn cười nói: "Em nào có hứng thú thì có thể nuôi một con. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ tiến hóa đó!"
Đám người lại bật cười.
Thầy Nham Sơn tiếp tục giảng giải:
"Tiếp theo là tới thử khai thác độc bảo trên lá sen trước. Chú ý không nên tiếp xúc với Qua Độc Oa. Mặc dù những tinh thể kia không có tác dụng lớn với bọn chúng, nhưng bởi vì là thứ bài xuất ra từ trong cơ thể nên bọn chúng sẽ thu thập lại, chứ không thích để cho người ta nhặt đi."
"Cho nên tốt nhất các em phải lặng yên không một tiếng động khi lấy những độc bảo này. Bởi vì một khi bị phát hiện là Qua Độc Oa sẽ lập tức tấn công chúng ta, khi đó sẽ rất phiền phức."
"Loại tài liệu này có độ khó để chọn lựa khá cao, nhiệm vụ đầu đề hôm nay sẽ là mỗi em cần khai thác được một viên độc bảo là được rồi. Thực sự không cách nào làm được thì khai thác một vài thảm thực vật ở gần đó thôi. Hoặc cũng có thể khai thác Bích Nguyệt Sen, nhưng cái này độ khó sẽ càng cao, bởi vì một khi khai thác cây Bích Nguyệt Sen thì Qua Độc Oa nhất định sẽ tấn công các em."
Điều này tất cả mọi người đều hiểu.
Qua Độc Oa rất ưa thích nghỉ ngơi trên lá sen ở hồ Bích Nguyệt.
Vậy nếu bạn lấy giường của chúng nó đi thì chúng nó tự nhiên sẽ tấn công bạn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận