Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 742: Băng Linh Cổ Thần Thụ

Rất nhanh sau đó, sương băng trên người Lục Mao Trung bắt đầu tan ra.
Do nhiệt độ đang dần dần tăng lên.
Hàn băng và hỏa diễm dung hòa lại thành một đám khí sương đã dần dần tan biến.
Cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến hóa.
Một tia sáng màu xanh lục bảo bắt đầu xuất hiện trước mắt, tiếp đó không ngừng lan rộng.
Lục Mao Trùng dụi mắt và nhìn ra xa.
Chỉ thấy có một cái cây lớn chọc trời bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trái cây hoa lá tràn lan khắp nơi, trên mặt đất đều là bãi cỏ, khí tức của cỏ non khiến cho Lục Mao Trùng cảm thấy vô cùng chân thực.
Phía dưới núi băng đã nứt ra, trong vực sâu hàn băng và hỏa diễm dung hòa kia đã trở thành một nơi tràn đầy sức sống!
Đồng thời, Lục Mao Trùng nhảy xuống từ trên lưng của Vương Triệt và nhìn xem cảnh tượng xung quanh, nó cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Lục Mao Trùng bò qua bò lại trong bụi cỏ rồi lăn qua lăn lại, dường như nó đang tận hưởng lấy không khí ở nơi đây.
Đúng lúc này.
“Thiếu niên nhân loại, không ngờ cậu lại có thể tiến đến nơi này!”
Gốc cây cao chọc trời kia bỗng nhiên run run và phát ra tiếng người và đó là một âm thành già nua.
Gốc cây cổ xưa này rất thú vị vì nó không phải màu xanh lục bảo.
Mà ngược lại một nửa là màu xanh băng và một nửa là màu lửa đỏ.
Chỉ có phần đỉnh đầu của nó là có màu xanh lục bảo.
Trông rất là ảo diệu!
Vương Triệt nhìn gốc cây cổ thụ và nói: “Ông chính là hồn thú gốc Băng Linh Cổ Thần Thụ và cửa ải vừa nãy là do ông thiết lập ra đúng không?”
Giọng nói già nua có phần ngạc nhiên hỏi: “Cậu còn nhận ra tôi nữa sao?”
Vương Triệt hơi gật đầu.
Anh đã từng nhìn thấy loại hồn thú này ở trong đồ giám minh họa hồn thú thời cổ đại.
Đây là một loại hồn thú hệ thảo mộc rất huyền diệu.
Hiện nay đã không còn tài liệu nào ghi chép về nó nữa.
Vương Triệt cũng chỉ từng thấy qua thôi, còn tình hình cụ thể thế nào thì anh xũng không đi tìm hiểu.
Anh chỉ biết gốc cây cổ xưa này nắm giữ sức mạnh hệ hàn băng và hỏa diễm, đồng thời sinh mệnh lực của nó vô cùng mạnh nên có tuổi thọ rất lâu dài và sẽ không chết đi một cách dễ dàng.
Băng Hỏa Cổ Mộc chậm rãi hỏi:
“Nhiều năm qua tôi đã ở đây, và cũng đã thấy không ít thiếu niên nhân loại tiến đến ngọn núi băng hỏa này, và bọn họ đều cố gắng bò lên trên đỉnh núi. Nhưng tại sao cậu lại muốn nhảy xuống dưới đây?”
“Dưới núi băng này rõ ràng còn nguy hiểm hơn trên núi băng rất nhiều lần và còn không thể quay đầu, mà Hỏa Chủng cũng không ở dưới đây.”
Câu hỏi này làm cho rất nhiều người xem thông qua xem trực tiếp đều hồn bay phách lạc vì vô cùng khó hiểu.
Vương Triệt thuận miệng nói:
“Bởi vì phía dưới không có đường sống! Khi trèo lên núi băng, mặc dù đã biết núi băng này vô cùng khó lên, nhưng đều sẽ có đường lui, nếu không kiên trì được là có thể quay đầu.”
“Nhưng Tiết Đông Nông phát triển đến hiện tại đều ngụ ý rằng: Thiên Quan Hỏa Chủng này ngoại trừ đại diện cho ý chí của nhân loại thời đại tiên cổ năm đó ra, sẽ còn bao hàm cả hoàn cảnh diệt vong không có đường lui của cả nhân loại và hồn thú thời cổ đại. Chỉ cần có được một tia hy vọng thì sẽ như ngọn lửa lan rộng rồi từ đó bùng cháy ý chí ra cả thế giới.”
“Mà đương nhiên khi đó là không có đường lui, nhưng lên núi sẽ có thể quay đầu, còn nhảy vào vực sâu thì lại không thể quay đầu. Tôi nghĩ có lẽ chỉ có ở trong cảnh địa như này thì mới có thể tìm thấy Hỏa Chủng thực sự.”
Vương Triệt nhìn xem gốc Băng Linh Cổ Thần Thụ kia.
Gốc Băng Linh Cổ Thần Thụ trầm mặc mấy giây rồi sau đó nở nụ cười già nua và nói:
“Tôi thật không ngờ trong những thiếu niên nhân loại các cậu thực sự vẫn còn có người có thể nghĩ ra điểm này.”
“Nhưng có thể nghĩ đến thì vẫn không tính là gì, mà cậu lại có dũng khí đánh cược để dám nhảy xuống đây mới đúng là người không tầm thường.”
“Thiếu niên nhân loại bây giờ quả nhiên là ngày càng giỏi giang.”
Băng Linh Cổ Thụ vừa dứt lời, phần đỉnh đầu màu xanh lục bảo hơi nở rộ và làm lộ ra hào quang màu xanh lục bảo.
Hào quang đó không phải là hỏa diễm, dường như nó đại diện cho điều gì đó.
Vương Triệt nhìn thấy cảnh này liền biết, điều mà anh suy nghĩ đều đã đúng.
Thứ đó mới chính là Hỏa Chủng thật sự.
Quy tắc của Thiên Quan Hỏa Chủng chính là mang về Hỏa Chủng.
Trên thực tế cũng không có quy định về hình dạng của Hỏa Chủng.
Rất nhiều tuyển thủ vào trước đều cho rằng nó chính là một ngọn lửa.
Nhưng Hỏa Chủng là thứ chứa đựng niềm hy vọng nên đương nhiên sẽ không chỉ là ngọn lửa.
“Hỏa Chủng ở trên đỉnh đầu của tôi này, bảo hồn sủng của cậu đến lấy đi!”
“Tôi sẽ đứng bất động tại chỗ và chỉ dùng tu vi hồn lực ngang bằng với nó, nhưng có thể lấy được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh từ hồn sủng của cậu.”
Vương Triệt cười cười, cái khảo nghiệm này đã dễ dàng hơn nhiều rồi.
Bởi vì ở nơi này sẽ có thể sử dụng hồn lực.
Tuy vậy cũng không nói trước được về thực lực của gốc Băng Linh Cổ Thần Thụ kia, vì thần thức bây giờ của Vương Triệt vẫn không thể nào cảm nhận ra được.
Chắc có lẽ nó chính là đại lão của khu di tích này, cho dù không có tu vi hồn lực đạt đến 10 vạn năm nhưng nó cũng sẽ không quá kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận