Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 615: Đại Lão Lục Mao Trùng

Vương Triệt nói với Vân Đình Lôi Long: "Nhiệm vụ của mi vẫn còn cực kỳ nặng nề nên ta sẽ không giết mi đâu. Về sau mi sẽ được rất nhiều người đến khiêu chiến, mặc dù mi đã mất đi linh trí nhưng khi ở trong Lôi Minh Hồn Thổ thì chí ít mi vẫn còn có thể tiếp tục sống sót. Nói không chừng mi sẽ càng ngày càng mạnh."
Vương Triệt vỗ vỗ vào đầu Vân Đình Lôi Long, sau đó anh mang theo Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm tiến tới.
Vân Đình Lôi Long nhìn theo bóng lưng của Vương Triệt, và nó vẫn như cũ vô thức bộc phát ra tiếng cuồng rống vô năng.
Đi ra bên ngoài Long cốc, Vương Triệt nhìn thấy Trịnh Thiếu Dương và hồn sủng của anh ta đang mạnh mẽ thảo luận chuyện gì đó.
"Ồ, anh vẫn còn ở đây à?"
Vương Triệt chợt nhìn thấy mấy giọt máu rồng trên mặt Trịnh Thiếu Dương, nên thầm hỏi đây không phải là máu của Vân Đình Lôi Long sao?
Trong máu xen lẫn kịch độc từ tơ trùng, nhưng có điều loại kịch độc này cần tiến vào bên trong cơ thể thì mới có hiệu quả.
Nếu chỉ là chạm bên ngoài làn da thì hiệu quả sẽ rất nhỏ.
Sẽ không tính là gì đối với Trịnh Thiếu Dương.
Trịnh Thiếu Dương dẫn hồn sủng của anh ta đi tới, đánh giá từ trên xuống dưới Vương Triệt và Lục Mao Trùng.
"Bạn là sinh viên năm tư à?"
Trịnh Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào Vương Triệt, và dùng một loại ánh mắt chờ mong để nhìn.
"Không, tôi là sinh viên năm nhất!"
Nghe vậy ánh mắt Trịnh Thiếu Dương liền chấn động, sau đó anh ta đưa tay phải che ngực mình và liên tục lui ra phía sau hai bước.
Không! Mình không thể tiếp nhận được chuyện này!
Một sinh viên năm nhất thì làm sao có thể lợi hại như vậy?
Mình đúng là phế vật mà!
Trịnh Thiếu Dương âm thầm sinh ra loại ý nghĩ mà những sinh viên khác đã từng nghĩ đến khi nhìn anh ta.
Trịnh Thiếu Dương tiếp tục nói: "Vậy cậu nhất định là Khế Hồn Sư chuyên nghiệp rồi."
Vương Triệt lắc đầu nói: "Tôi vẫn chưa tham gia kiểm tra Khế Hồn Sư chuyên nghiệp."
Trịnh Thiếu Dương lại dùng tay trái che ngực mình và tiếp tục lui ra phía sau mấy bước.
Trịnh Thiếu Dương không cam tâm mà hỏi tiếp: "Vậy cậu tuyệt đối là sinh viên của trường đại học đỉnh cấp bên ngoài châu khác tới đây để giao lưu thi đua huấn luyện đúng không?"
Có khi các trường đại học đỉnh cấp bên ngoài châu sẽ phái ra một vài sinh viên đến đây để giao lưu tranh tài, hoặc là tham gia thi đua huấn luyện ở đây.
Vương Triệt nói: "Tôi là sinh viên của trường đại học Lâm Hải chuyên ngành nông nghiệp! Không phức tạp như anh nghĩ đâu!"
Vương Triệt nhìn Trịnh Thiếu Dương mà cảm thấy anh chàng này khá có ý tứ.
"Đại học Lâm Hải sao?"
Trịnh Thiếu Dương suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra, Đại học Lâm Hải không phải là trường đại học chỉ chuyên làm ruộng ở thủ đô Lâm sao?
"Không! ! !"
Trịnh Thiếu Dương cảm giác mình đang nhận lấy một sự đả kích trí mạng.
Một học viện chỉ chuyên làm ruộng mà lại có thể sinh ra một vị sinh viên lợi hại như vậy ư? Hồn sủng của cậu ta quá lợi hại đi!
Vương Triệt khoát tay và khiêm tốn nói: "Thật ra tôi chỉ gặp may mắn mà thôi. Con Vân Đình Lôi Long kia hẳn là đã bị mấy đoàn đội khác đến khiêu chiến qua, còn tôi chỉ nhặt được tiện nghi ấy mà. Khiêu chiến thành công rồi và tôi còn có việc nên sẽ đi trước một bước."
Nói xong Vương Triệt vẫy tay tạm biệt Trịnh Thiếu Dương.
Trịnh Thiếu Dương cũng vẫy tay lại.
Hai tay Trịnh Thiếu Dương buông lỏng xuống và thở dài một tiếng, sau đó anh ta lập tức nhìn về phía Thạch Tượng Ma Vương bên cạnh nói: "Núi cao còn có núi cao hơn! Tiểu Ma, sau này chúng ta cần phải lấy con Lục Mao Trùng kia làm mục tiêu! Người ta chỉ là một con Lục Mao Trùng mà lại có thể đánh bại cả Vân Đình Lôi Long, vậy chúng ta nhất định cũng làm được."
Thạch Tượng Ma Vương cảm giác Khế Hồn Sư của mình có điểm gì đó là lạ.
Ai lại đi lấy một con Lục Mao Trùng làm mục tiêu cơ chứ?
Nhưng thôi được rồi!
"Grào! ! !"
Thạch Tượng Ma Vương cũng cố gắng kêu to một tiếng.
Rồi nó nhìn theo Lục Mao Trùng đang uốn lượn thân thể chậm rãi bò đi nơi xa xa.
Lục Mao Trùng tựa như cũng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cho nên nó liền quay đầu và lộ ra một nụ cười hiền hòa với Thạch Tượng Ma Vương:
" (^o^) !"
Thạch Tượng Ma Vương thấy vậy lập tức giật nảy mình. Nó có loại cảm giác mình đang bị một vị đại lão nhìn chằm chằm nên nhanh chóng hạ xuống một cái cánh chim trước ngực và cười lại:
Nó cười nghiêm túc như đang chụp giấy chứng nhận vậy.
Sau khi Vương Triệt rời khỏi Long cốc anh đã bắt đầu tìm kiếm Lôi Quan Căn Vương tại tầng không gian thứ ba.
Nhưng quả thực là tìm không ra.
Lấy thần thức của Vương Triệt, chỉ cần hơi tới gần là anh sẽ có thể cảm ứng được.
Mà bản thân Lôi Quan Căn Vương không phải là hồn thú cuồng hóa mà chỉ là hồn thú hoang dã.
Cho nên nó sẽ có linh trí và ý thức.
Nó tiến vào Lôi Minh Hồn Thổ cũng chỉ vì dục vọng tò mò mà thôi.
Bởi vậy theo lý thuyết mà nói hẳn là rất dễ tìm ra nó.
Vương Triệt đã tìm một vòng trong tầng không gian thứ ba nhưng cũng không tìm được, vậy chỉ có thể đi lên tầng thứ tư mà thôi.
Vương Triệt khé nói: "Con Lôi Quan Căn Vương này chơi trốn tìm rất tốt!"
Ba tầng dưới đều không có vậy chắc chắn nó đã chạy đến tầng thứ tư rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận