Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1046: Nam Tử, Nữ Nhân Và Cự Điêu!

Vương Triệt lấy ra huy chương và treo ở trên cổ Tiểu Mao Trùng rồi nói:
"Tiểu Mao Trùng, huy chương này ta sẽ giao cho mi. Bên trong đó ta đã chuẩn bị cho bọn mi tiếp tế phẩm dùng trong một ngày. Mi bây giờ đã chân chính là đại ca, hai đứa kia đều phải nghe lời mi."
"Tiến vào Vạn Thú Sơn về sau mi phải dẫn dắt Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo đấy!"
"Đây là lần thứ nhất bọn mi rời khỏi ta để một mình thám hiểm, nên hết thảy đều sẽ dựa vào chính bọn mi!"
"Về sau còn có lần thứ hai rồi lần thứ ba!"
Vương Triệt nghiêm túc nói làm cho Tiểu Mao Trùng cũng cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu.
Cũng may Tiểu Mao Trùng đã đi theo Vương Triệt và trải qua không ít chuyện, ngay cả Hồn thú cấp bậc như Không Thần Long và Ma Cổ Mông mà nó cũng đều gặp, nên nó sẽ không đến mức thấp thỏm lo âu.
Bây giờ nó đã có một trái tim rất lớn.
"Xì xì xì!"
"Ngao ngao ngao!"
Từ Lực Kiếm và Hùng Bảo đứng tại bên trái và bên phải của Tiểu Mao Trùng cũng kêu lên.
Tại lối vào của Vạn Thú Sơn xây dựng tường thành rộng lớn cao đến mấy trăm mét, nhưng cho dù như vậy thì cũng có thể nhìn thấy những gốc thông thiên đại thụ tại nội bộ của Vạn Thú Sơn, cùng với lít nha lít nhít ngọn sơn phong quái thạch.
Lối vào khổng lồ có quân sĩ thủ vệ tuần tra vô cùng nghiêm nghị canh gác.
Vương Triệt đứng xếp hàng tại cửa vào, sau khi đăng ký hoàn tất thì anh liền để cho bọn nhóc Tiểu Mao Trùng đi đến quảng trường trước cửa vào.
Nơi này đã tụ tập hàng ngàn hàng vạn con hồn sủng.
Tại trước mặt những con hồn sủng này, bọn nhóc Tiểu Mao Trùng nhìn qua có chút không đáng chú ý.
Ở phía xa ngay giữa không trung đang có một con kim sắc đại điêu với hình thể vô cùng to lớn bay lượn bên trong mây xanh.
Một thời gian sau, con Cự Điêu kia bỗng nhiên tản ra một cỗ uy nghiêm tuyệt thế, sau đó nó há miệng phun ra một cái, một cột sáng mãnh liệt giống như hỏa diễm của mặt trời oanh kích xuống cánh cổng khổng lồ phía dưới.
Cảnh tượng giống như là máy bay trực thăng cất cánh mà tạo ra năng lượng dao động rất khủng bố, làm cho bốn phía bị cuốn lên từng đợt vòi rồng cực nóng.
Rất nhiều Khế Hồn Sư còn đang dỗ dánh các hồn sủng khóc nhè thì cả đám lập tức liền an tĩnh lại, đến động đậy cũng không dám động đậy.
Vương Triệt liếc nhìn, nói: "Kia hình như là một con Cổ Hồn thú! Với khí thế này nó sẽ có tu vi hồn lực chí ít là tám vạn năm!"
Đã sống lâu như vậy thì ít nhất đều sẽ cùng một thời đại với Không Thần Long.
Chỉ là phẩm cấp sẽ không cao bằng.
Cửa lớn từ từ mở ra, làm lộ ra một góc bên trong.
Các hồn sủng tựa như vạn sông đổ về một biển mà tràn vào bên trong. Không qua mấy giây Vương Triệt liền không nhìn thấy thân ảnh của đám nhóc Tiểu Mao Trùng nữa.
Vương Triệt bỗng nhiên nói ra một tiếng cảm thán giống như lão phụ thân: "Bọn mi cần biểu hiện tốt một chút đấy!"
Bồi dưỡng hơn một năm thì chúng nó cũng phải học được cách tự mình thám hiểm độc lập.
Không thể cứ dựa vào Khế Hồn Sư được.
Hàng năm, mỗi một lần Tiết Vạn Thú thì nói trắng ra đều là để bồi dưỡng cho hồn sủng có tính độc lập, đừng có để bọn chúng quá ỷ lại vào Khế Hồn Sư.
Đồng thời cũng là để cho Khế Hồn Sư không thể quá ỷ lại vào hồn sủng.
Phía sau Tiết Vạn Thú ẩn chứa ý nghĩa rất sâu sắc.
Nhìn tận mắt đám nhóc Tiểu Mao Trùng tiến vào Vạn Thú Sơn, sau đó Vương Triệt lần nữa hội hợp cùng bọn người Thẩm Minh Loan rồi từ một lối vào khác để đi vào Vạn Thú Sơn.
Tại bên trong Vạn Thú Sơn mà muốn gặp hồn sủng của mình thì khả năng gần như là số không.
Bởi vì phương hướng cả hai sẽ hoàn toàn khác nhau do đi tới khu vực khác nhau.
Nói thật, nếu không có hồn sủng thì bọn họ thật sự có chút không quen.
Thẩm Minh Loan nói: "Tiếp xuống cũng chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi! Tiết Vạn Thú đối với nhân loại chúng ta mà nói chính là giấc mộng trở về thời cổ đại. Bởi vì tại thời đại đó nhân loại và hồn sủng đã cùng nhau liên hợp."
Nhân loại vào cửa này sẽ do một vị Thiên Vương của quân đội trấn thủ, và ông ta sẽ tự mình mở ra cửa lớn.
Rất nhiều đội ngũ đến từ trời nam đất bắc của chiến khu Đông Hoa liền tràn vào cửa lớn.

"Hồn sủng của Đông Hoa lần này không quá được!"
Tại một đỉnh núi nào đó của Vạn Thú Sơn, con Cự Điêu kia sau khi phun ra nuốt vào hỏa diễm để mở cửa thì đã bay đến nơi đây. Sau đó nó bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người.
Ở phía trước nó có một nam và một nữ đang ngồi đánh cờ.
Nam tử có khuôn mặt như ngọc, thân mang áo bào màu trắng, nhìn qua rất phiêu nhiên xuất trần. Nhưng điều quỷ dị chính là cánh tay của hắn ta lại mọc ra từng đoạn nhánh cây.
Nữ tử có khuôn mặt như vẽ, tóc xanh như suối, trên váy áo đỏ tươi nhuộm đầy phù văn kỳ quái. Cô ta đang ngồi xếp bằng hai chân và còn mọc ra từng cây xúc giác trơn mượt.
Nam tử vừa cười vừa nói: "Ồ? Nói thế nào nhỉ? Con đại bàng thối mắt mù như mi mà cũng có thể nhìn ra sao?"
Cự Điêu cũng ngồi xếp bằng xuống và nói ra y như một ông cụ non: "Trong đám hồn sủng kia đại bộ phận đều không tới vạn năm tu vi hồn lực. Có một ít còn là khuôn mặt cũ của năm trước. Tôi nhìn thoáng qua bọn chúng sau một năm mà đến 1000 năm tu vi hồn lực cũng đều không có tăng lên. Cũng không biết những vị nhân loại kia đã bồi dưỡng bọn chúng ra làm sao mà chậm quá! "
Nữ tử liếc mắt nói: "Đến con đại bàng thối phế vật như mi vào lúc ban sơ trong một năm cũng chỉ có thể tăng lên 4 đến 5 năm tu vi hồn lực mà cũng có tư cách nói ra lời này à? Mi tu luyện hơn một vạn năm mà bây giờ mới có tám vạn năm tu vi hồn lực, quả thật là một tên phế vật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận