Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1366: Ta Là Ai?

Một lát sau, Vương Triệt nhìn xem thân thể Ma Cổ Mông.
Rất nhanh sau đó hắn liền động đậy.
Thân thể cao trăm mét của Ma Cổ Mông đầu tiên là nằm xuống, sau đó hắn lăn lộn trên mặt đất trông giống như máy ép mà ép bằng cả mặt đất.
Tại nơi xa, Thần Quang Kình bắt đầu hưng phấn.
Trong miệng Ma Cổ Mông còn phát ra tiếng rống trong vô thức.
Huyết Tinh Địa Long ở đằng xa thấy vậy liền giật nảy cả mình mà hô lên: "Lão đại, ngài đang làm gì vậy? Ngài đường đường là bá chủ viễn cổ thì làm sao có thể làm ra loại chuyện này được?"
Là tiểu đệ nên hắn rất muốn làm tỉnh lại Ma Cổ Mông.
Nhưng dù hắn có lớn tiếng kêu gọi thế nào thì đều không thể làm cho Ma Cổ Mông tỉnh lại được.
Huyết Tinh Địa Long thở phì phò bay đến bên người Vương Triệt và giận dữ hét lên: "Vương Triệt, đến cùng cậu đã làm gì với lão đại rồi?"
Vương Triệt nói: "Tôi chỉ để cho hắn ta lăn qua lăn lại một chút thôi mà! Chẳng lẽ từ lúc ra đời thì hắn ta chưa từng làm việc này sao? Cứ để cho hắn ta thể nghiệm một chút cảm giác trở lại lúc vừa ra đời đi! Ông thì biết cái gì chứ? Đây gọi là không lãng quên sơ tâm!"
Huyết Tinh Địa Long: "..."
Thần Quang Kình dùng cái đuôi vỗ bôm bốp lên mặt hồ, nói: "Nói rất hay! Hồn thú lúc vừa ra đời cũng đều như vậy! Chuyện này có tính là gì xấu mặt đâu chứ? Đừng chỉ lăn bên này, cho hắn lăn qua bên khác nữa đi!"
Vừa nói xong thì Thần Quang Kình lại lần nữa vỗ đuôi lên mặt hồ, một dòng nước tưới xuống rầm rầm tại chỗ đất của Ma Cổ Mông. Có nước thấm ướt nên mặt đất đang khô ráo đã lập tức biến thành bùn nhão.
Không lâu lắm, toàn thân Ma Cổ Mông liền nhuộm đầy bùn nhão.
Nhìn xem quả là dáng vẻ trò hề.
Trên trăm tấm Thủy Lăng Kính đã ghi lại hình ảnh này.
Huyết Tinh Địa Long nhìn thấy một màn này mà đôi mắt đỏ bừng của hắn tựa như muốn nứt ra mà la lên: "Không! ! Các người… Các người… Các người làm sao có thể vũ nhục lão đại của tôi thành dạng này hả? Tôi sẽ liều mạng với các người!"
Huyết Tinh Địa Long tức giận vung lên Long Dực tạo ra cuồng phong gào thét.
"Hả? ! !"
Thần Quang Kình xoay người liếc nhìn Huyết Tinh Địa Long.
Huyết Tinh Địa Long thấy vậy thì bỗng nhiên im bặt.
Vào lúc này, Vương Triệt đi tới nói: "Khụ khụ... Thật ra cũng không tính là vũ nhục lão đại của ông đâu! Nếu ông không tin thì ông cứ xem biểu lộ trên mặt hắn ta một chút đi! Nếu ông có thể tìm tới một tia thống khổ thì tôi sẽ ngay tại chỗ này tháo đầu của tôi xuống cho ông."
Huyết Tinh Địa Long tranh thủ thời gian nhìn xem vẻ mặt lão đại của mình.
Rất nhanh sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Ma Cổ Mông đang lăn lộn bên trong bùn nhão với vẻ mặt rất vui vẻ, không hề có nửa điểm không vui.
Mặc dù vẻ mặt lúc này và vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, miệt thị hết thảy của Ma Cổ Mông lúc bình thường có khí thế và thần thái hoàn toàn khác nhau một trời một vực, nhưng quả thật đây là sự thực chứ không có chút hư giả nào.
Vương Triệt nói: "Ông nhìn xem có đúng không như thế không? Thật ra tôi chỉ để cho Hùng Bảo làm Ma Cổ Mông thả ra nội tâm của hắn mà thôi, chứ cũng còn chưa nói tới sửa chữa ý thức! Nói một cách khác, ông bây giờ đang nhìn thấy nội tâm chân thật nhất của lão đại nhà ông đấy!"
"..."
Sắc mặt của Huyết Tinh Địa Long liền biến hóa không ngừng rồi từ từ lui về đằng sau.
Nói đến đây thì Vương Triệt cảm thán nói ra:
“Hồn thú chính là như vậy! Hắn ta đã sống nhiều năm như vậy nên sẽ có trí tuệ cực kỳ cao, vì vậy hắn sẽ không dễ dàng để cho nhân loại hoặc là đồng loại cảm nhận được nội tâm của hắn dù chỉ là một góc."
"Ông hãy suy nghĩ một chút về nội tâm của mình xem ông có chân thật vì lão đại của ông hay không? Hoặc là ông có che giấu bí mật nhỏ gì của lão đại nhà ông hay chăng?"
Huyết Tinh Địa Long không nói gì.
"Đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ trong bản tính của hắn mà thôi! Nội tâm của hắn cực kỳ kháng cự, nhưng không có kháng cự đến nổi có thể để cho linh hồn của hắn phá vỡ phong ấn."
"Nếu không phải lấy thực lực sai biệt giữa hắn và Hùng Bảo thì căn bản sẽ không thể xuất hiện một màn này."
"Ma Cổ Mông bị như bây giờ thì chỉ có thể nói rõ một cái vấn đề, đó là nội tâm của hắn mặc dù cực kỳ kháng cự nhưng thân thể lại rất thành thật."
"..."
Huyết Tinh Địa Long bắt đầu hoài nghi thú sinh.
Thần Quang Kình nhìn về phía Vương Triệt với ánh mắt có chút kỳ quái.
Vị nhân loại thật sự rất biết lắc lư Hồn thú!
"Ngao ngao ngao!"
Vào lúc này, Hùng Bảo bỗng nhiên phát ra một tiếng tru lên.
Hư ảnh cự thú trên người nó bắt đầu dần dần biến mất, và hắc quang trên thân cũng dần tan đi.
Thân thể Ma Cổ Mông chấn động run rẩy và sau đó nằm im bất động.
Khi hắn lần nữa mở mắt ra thì liền biến về một vị bá chủ từng tung hoành thời viễn cổ.
Thủy Lăng Kính xung quanh người hắn lập tức bị Thần Quang Kình khống chế mà bay về.
Ma Cổ Mông vẫn không hề nhúc nhích.
Lúc này con mắt của Thần Quang Kình đều đã híp lại, tựa như đang cười và tựa như đang chờ xem Ma Cổ Mông làm ra trò cười.
Huyết Tinh Địa Long nhỏ giọng kêu gọi: "Lão đại..."
Ma Cổ Mông hỏi: "Mi là ai? Vừa rồi ký ức của ta đã bị mất! Mi nói ra một chút mi là ai? Ừm, chờ một chút, mà ta là ai?"
Huyết Tinh Địa Long: "..."
Thần Quang Kình: "..."
Vương Triệt: "..."
Vương Triệt thấy vậy mà cũng ngây ngẩn cả người.
Tên này quả nhiên rất giảo hoạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận