Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 997: Thiên Kiếp Thần Lôi

Vương Triệt suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Vậy liền thử một chút đi!"
Huyết Tinh Địa Long vội vàng nói: "Chờ một chút! Nguyền rủa vận rủi thì sao? Cậu đã nói nếu tôi trả lời vấn đề xong thì sẽ giúp tôi giải trừ nguyền rủa vận rủi cơ mà!"
Vương Triệt nói: "Chờ đến khi lão đại của ông tỉnh lại thành công thì tôi sẽ giải trừ cho ông."
Huyết Tinh Địa Long thầm nhủ: Nhân loại bây giờ đều cẩn thận như vậy à?
Huyết Tinh Địa Long gật đầu, nói: "Được thôi, đi theo tôi, lão đại đang ở bên trong hẻm núi phía trước."
Huyết Tinh Địa Long dẫn theo Vương Triệt và rất nhanh đã đến một cái hẻm núi.
Vương Triệt rốt cuộc đã thấy được bản thể của Ma Cổ Mông.
Ấn tượng đầu tiên về nó không phải là sự to lớn, mà là vẻ hung bạo.
Từ phương diện hình thể mà nói thì bản thể của Ma Cổ Mông không hề nhỏ hơn so với Thần Quang Kình chút nào.
Nó là Hồn thú trên lục địa nên cũng có tứ chi, có răng nanh, nhưng trên thân lại không có lông mà là từng tầng áo giáp màu vàng nâu bao trùm lấy toàn thân.
Nhìn kỹ lại thì tầng giáp này được tạo thành từ vô số tinh thể hình lục giác, tản ra khí tức hệ mặt đất vô cùng nồng đậm.
Mà ở vị trí phần bụng của nó thì các tinh thể lại biến thành màu đỏ và bốc lên hỏa khí hung hãn.
Ma Cổ Mông là một Hồn thú thuần túy hệ Mặt Đất, nên tất nhiên nó còn nắm trong tay rất nhiều loại sức mạnh khác.
Hồn thú cấp bậc bá chủ như này thì sức mạnh của bọn chúng đã không còn giới hạn về hệ thuộc tính của bản than nữa.
Móng vuốt đen nhánh của nó lúc này đang nắm chặt, hai cánh tay thô to như cổ thụ cũng gắt gao ôm lấy nhau. Hai chân nó hơi cong cong và đang ngồi xổm trên mặt đất, trông nó không khác gì một ngọn núi bị khảm ngay bên trong khe núi sâu không thấy đáy này.
"Ngao! ! !"
Lúc Hùng Bảo nhìn thấy con cự thú này thì nó lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Đúng lúc này, trên thân Ma Cổ Mông bỗng nhiên bắn ra một lôi điện màu đỏ thẩm. Khi lôi điện màu đỏ thẩm này vừa xuất hiện thì hư không lập tức chấn động một hồi!
Lôi điện màu đỏ thẩm này tiếp tục lan tràn trên thân thể của Ma Cổ Mông với tốc độ cực nhanh, sau đó nó lại biến mất không thấy đâu.
Trong nháy mắt, loại khí tức kia đã mang lại cho người ta một loại cảm giác có thể xé rách cả không gian!
Hai con ngươi của Vương Triệt liền co lại nói: "Đó là..."
Huyết Tinh Địa Long nói: "Đó là lôi kiếp bên trong cơ thể của lão đại. Nhưng nó đã yếu đi rất nhiều rồi. Nếu là trước kia thì uy lực của nó còn đáng sợ hơn."
Lần này Vương Triệt xem như đã tin tưởng lời nói của Huyết Tinh Địa Long, chắc hẳn phần lớn đều là sự thật.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được sức mạnh thiên lôi vô cùng cường đại từ bên trong tia sét màu đỏ thẫm kia.
Từ Lực Kiếm đã nắm trong tay ba loại lôi điện gồm Thiên Lôi bình thường, Vân Tiêu Thiên Lôi và Vẫn Tinh Băng Lôi.
Loại thứ nhất cũng thuộc về Thiên Lôi còn hai loại phía sau tương tự với Cửu Tiêu Thần Lôi mà tu tiên giả sử dùng.
Nhưng tất cả đều thuộc về loại Thiên Lôi mà tu tiên giả có thể khống chế.
Nhưng loại lôi điện này lại có uy lực cực kỳ mạnh, vì nó là ‘thiên kiếp thần lôi’ chân chính!
Hơn nữa nó còn không phải là ‘thiên kiếp thần lôi’ bình thường!
Cho dù là tu tiên giả nhưng khi đối mặt với loại ‘thiên kiếp thần lôi’ này mà chỉ cần không cẩn thận thôi thì cũng sẽ hồn phi phách tán.
Vương Triệt tính toán trong lòng: "Cường độ của nó quả thật đã yếu đi rất nhiều."
‘Thiên kiếp thần lôi’ này bị giữ lại sau khi Ma Cổ Mông độ kiếp vào lần kia, nên bây giờ nó cũng không còn lại bao nhiêu lực lượng.
Vương Triệt chậm rãi nói:
"Xem ra chuyện về lão đại của ông đã rơi vào trạng thái mộng du này cũng có vài phần liên quan đến Thiên Kiếp rồi."
"Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tiêu trừ được hết."
Huyết Tinh Địa Long ầm ĩ nói:
"Nhân loại các người đều không phải gánh chịu thiên kiếp, không cần khom lưng như Hồn thú chúng tôi.
Lão đại của chúng tôi đã từng nói, Hồn thú mà chưa từng trải qua tẩy lễ của thiên kiếp thì không được tính là Hồn thú chân chính."
"Lão đại nói rằng thiên kiếp mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì đó cũng là một quá trình tẩy lễ tôi luyện. Chỉ khi trải qua thiên kiếp chân chính thì bản thân mình mới có thể trở nên cường đại hơn được."
"Những Hồn thú dưới mười vạn năm tu vi hồn lực mà nhân loại bồi dưỡng ra thì quả thật mạnh hơn Hồn thú chúng tôi. Nhưng nếu là Hồn thú đã vượt qua thiên kiếp trên mười vạn năm tu vi hồn lực, vậy cho dù tu vi hồn lực có yếu hơn hồn sủng nhưng chiến lực lại mạnh hơn rất nhiều. Mà điều kiện tiên quyết là nhân loại các người không được sử dụng Võ Hồn."
Vương Triệt chỉ cười cười mà không phản bác.
Bởi vì chuyện này thật sự có một vài lí do riêng của nó.
Chỉ là đối với phần lớn Hồn thú mà nói, nếu như muốn vượt qua được rào cản này thì còn khó hơn lên trời.
Vương Triệt hỏi: "Chẳng phải ông cũng là Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực à? Tại sao ông lại không giúp cho lão đại của mình một chút để cùng nhau chia sẻ một ít ‘thiên kiếp thần lôi’ kia?"
Huyết Tinh Địa Long dùng móng vuốt chỉ vào Vương Triệt cười nói: "Ha ha ha, cậu đúng là những kẻ không cần khom lưng như Hồn thú chúng tôi mà. Cậu cho rằng đây là thiên lôi bình thường giống như gió thổi mưa bay đánh ra sấm sét ở thời đại các người sao? Hay là giống như lúc hồn sủng của các người phóng thích ra tia chớp? Đây chính là thần lôi mang theo sức mạnh của trời xanh đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận