Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 784: Lần Đầu Chiêm Ngưỡng

Mà lúc này, những người khác đã nhao nhao choáng váng.
Thúc đẩy trong phạm vi lớn như thế, nếu như đổi thành một vị Khế Hồn Sư cao cấp, hoặc là giáo viên hay giáo sư đến thì bọn họ còn có thể lý giải.
Nhưng đây lại chỉ là một con tiểu côn trùng mà thôi!
"Vãi! Quá Bá đạo rồi! Một con tiểu côn trùng mà thúc đẩy so với chúng tôi cộng lại còn có phạm vi lớn hơn!"
"Tập thể người không bằng một con tiểu côn trùng a! Tại phương diện làm chín này tôi nguyện ý tôn nó làm vua!"
"Tôi còn nhớ được video trước đó của Trùng Thiên Đế, nó đã có cái hình thái hỏa diễm mà hiện tại lại có thêm cái hình thái thảo mộc nữa sao? Khá lắm..."
"Con Lục Mao Trùng có hai loại năng lượng hệ thuộc tính này hẳn là độc nhất vô nhị của châu lục rồi."
"Mấu chốt là nó có thể lĩnh ngộ được hồn kỹ Giác Tỉnh Chi Lực, vả lại hồn kỹ Giác Tỉnh Chi Lực của nó lại rất biến thái. Phạm vi lớn như thế mà vẫn thúc đẩy được, nó chính là một tay làm ruộng cừ khôi!"
"Trước đó tôi đã gặp qua Cầu Vồng Lộc Vương vạn năm tu vi hồn lực thúc đẩy cây trồng, mà hiệu quả của Lục Mao Trùng so ra không kém con đó chút nào! Thật là không hợp thói thường! Mà đó chính là hồn sủng cấp bậc vài vạn năm!"
Một đám bạn học nhìn thấy mà cảm khái không thôi.
Một mực kéo dài đến nửa giờ, hồn lực của Lục Mao Trùng mới bị tiêu hao sạch sẽ.
Và cây trồng bên trong ruộng đã thành thục một nhóm lại một nhóm.
Những bạn học khác liền o nhao móc ra thuốc bổ dược phẩm bổ sung hồn lực đưa cho Vương Triệt.
Sau đó cả đám trực tiếp chạy tới chôn xuống hạt giống để tăng thêm tốc độ hỗ trợ!
Kéo dài cho đến trưa, Lục Mao Trùng đã bay loạn bốn phía căn cứ để thúc đẩy.
Và một nhóm người đã thành quen, bọn họ lại chạy đến một bên khác để chôn xuống hạt giống bên trong đồng ruộng.
Về hạt giống thì bọn họ có rất nhiều, nên hoàn toàn không sợ thiếu.
Các bạn học chia làm hai bộ phận, một bộ phận phụ trách chôn xuống hạt giống và một bộ phận phụ trách thu hoạch.
Và còn có hồn sủng trợ giúp nên hiệu suất là cực cao!
Một túi lại một túi lương thực đã bắt đầu chồng chất ở bên trong căn cứ, dần nâng lên cao cao.
Mãi cho đến buổi chiều sau khi hồn lực cả đám tiêu hao sạch sẽ, các đan dược bổ sung hồn lực mà Vương Triệt tự mình mang theo cũng đã tiêu hao sạch sẽ.
Vào lúc này cả đám mới ngừng lại được.
Vương Triệt nhìn xem Lục Mao Trùng nói: "Một ngày này mi ngược lại đã tăng lên rất nhiều độ thuần thục."
Bình thường sẽ không cơ hội như này, thúc đẩy hồn thực so với thúc đẩy cây trồng phổ thông sẽ khó hơn rất nhiều.
Cây trồng phổ thông ở đây cũng không thiếu, cho nên thúc đẩy quá nhiều là không có ý nghĩa.
Để thúc đẩy hồn thực cần có ‘thức tỉnh thảo mộc’, nên hồn lực của Lục Mao Trùng rất nhanh liền bị dùng hết.
Mà hồn thực trung cấp thì nó còn thúc đẩy không được, nên chỉ có thể thúc đẩy hồn thực cấp thấp.
Vì độ thuần thục của nó vẫn xa xa không đủ.
Tiếp theo nữa là sẽ rất hao phí tinh lực.
Hiện tại Lục Mao Trùng đã mệt mỏi đến nằm oặt xuống, nhưng khi nó nhìn xem khu căn cứ đã chất đầy túi lương thực thì liền cảm thấy rất thỏa mãn.
"Hồn lực đều đã tiêu hao sạch sẽ."
Mặc dù khi bắt đầu thúc đẩy sẽ rất dễ dàng, nhưng Lục Mao Trùng lại thúc đẩy trong phạm vi cực lớn, cho nên hồn lực của nó vẫn như cũ sẽ bị tiêu hao cực kỳ nhiều.
Không bao lâu sau các quân sĩ đã đi tới cửa.
Hồng trưởng quan nói: "Nghe nói các bạn đã có thành quả to lớn, không biết tình huống như thế nào... Vãi..."
Hồng trưởng quan hùng hùng hổ hổ đi tới và còn chưa nói xong thì ông ta liền nhìn thấy một núi nhỏ túi lương thực kia.
Quả thực ông ta đã bị sửng sốt một hồi.
Chỉ mới mười mấy tiếng mà hiệu suất lại cao đến vậy sao?
"Tốt tốt tốt! Chúng tôi rất ghi nhớ công lao của các bạn!"
Hồng trưởng quan lập tức phái ra quân sĩ đem những túi lương thực này khiêng ra ngoài để phân chia xuống dưới.
Chủ yếu là Đậu Hòe Hương phối hợp với một chút thực phẩm phụ khác.
Các học sinh cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi vì bọn họ xuất lực không coi là nhiều, mặc dù bọn họ cũng đã mệt mỏi đến tình trạng kiệt sức.
Ban đêm dần buông xuống, và khu căn cứ lương thực này cũng có chỗ để nằm ngủ nghỉ ngơi.
Mà bên này có địa thế rất cao, nếu đi ra bên ngoài thì liền có thể nhìn thấy cảnh quan của thành Lâm Hải.
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng đi ra bên ngoài trụ sở để tản bộ, và nhìn xem một chút cảnh tượng chung quanh thành Lâm Hải.
Bởi vì hệ thống điện lực nơi này cũng đã lâm vào trạng thái nửa sụp đổ, cho nên thành Lâm Hải đã đen nhánh cả một mảng lớn, và chỉ có một số ít địa phương có ánh lửa thắp sáng.
Vương Triệt nhìn xem chung quanh rồi lại nhìn xem Lục Mao Trùng nói:
"Hồng thủy bốn phía đã lui đi rất nhiều."
"Mi nhìn kia, đây chính là lực lượng của nước."
Lục Mao Trùng trong hơn nửa ngày đều ở tại bên trong căn cứ lương thực, nên đối với tình huống bên ngoài thì nó không rõ lắm.
Lúc này được nhìn qua cảnh tượng bên ngoài thì nó cũng cảm thấy sửng sốt một chút.
Vì Lục Mao Trùng đã bao giờ thấy qua loại tai nạn này đâu!
Nhất là trận hồng thủy ngập trời kia, giống như có thể hủy diệt hết thảy vậy.
Lúc này mặc dù tường thành xung quanh vẫn có thể ngăn cản hồng thủy cuồn cuộn, nhưng cảnh tượng vẫn như cũ còn tồn tại!
"Ti ngô! ! !"
Lục Mao Trùng liền há to mồm và kêu lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận