Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 186: Biến Sắc

Lý Ngạn Minh cầm ra một đống bản thảo tư liệu đưa cho giáo sư Ngạn, nói: "Đây là tư liệu nghiên cứu bên kia. Bây giờ tôi còn có việc nên xin đi trước một bước."
Nói xong, Lý Ngạn Minh lập tức đứng người lên.
Ông ta vẫy vẫy tay về phía thanh Từ Lực Kiếm của mình.
Giáo sư Ngạn còn chưa kịp phản ứng thì Lý Ngạn Minh đã trực tiếp cất cánh rời đi...
"..."
Giáo sư Ngạn thầm mắng một tiếng: Cái lão già này!
Ông cầm lên đống bản thảo tài liệu để xem xét.
Tên: Từ Lực Kiếm (?)
Linh trí: Hai tuổi (?)
Tu vi hồn lực: Một trăm năm (?)
Hồn kỹ: Không (trước mắt không cách nào dạy cho nó học bất luận Hồn kỹ gì)
Thông tin tóm tắt: thân dài hai mươi centimet, hình thể không tăng lên theo tu vi hồn lực. Trước mắt, không biết hình thể của nó tăng trưởng theo điều kiện gì. Yêu thích khuấy động, tính tình ngang bướng, rất khó thuần phục. Hiện tại nó là một con Từ Lực Kiếm màu đỏ duy nhất.
Điều đáng lưu ý chính là, tại thời điểm tức giận, màu sắc trên người nó sẽ biến thành màu đỏ tươi như máu.
Tại thời điểm hoạt động nó sẽ có màu đỏ thẫm.
Tại thời điểm không vui... ừm, nó không có thời điểm không vui.
Đồng thời, khi nó tức giận, nhất định phải đưa nó vào bảo rương hồn sủng, hoặc là mang lên người nó vỏ kiếm.
Nếu không hãy tự gánh lấy hậu quả!
Bảo rương hồn sủng là Đạo Hồn Khí đặc biệt dùng để chứa đựng hồn sủng.
Dành cho những hồn sủng vì nguyên nhân nào đó mà không thể tiến vào không gian Hồn Vực, và lại không thích hợp mang theo bên người.
Bên trong bảo rương hồn sủng cũng là một loại không gian Hồn Vực.
Nhưng không được chứa đựng hồn sủng vào bảo rương hồn sủng trong thời gian dài.
Bởi vì, nếu như nói không gian Hồn Vực là nhà của hồn sủng, vậy bảo rương hồn sủng chính là khách sạn của hồn sủng, nên hồn sủng chỉ có thể lâu lâu vào đó ở mà thôi.
Vì chứa đựng hồn sủng vào bảo rương hồn sủng trong thời gian dài sẽ rất không tốt đối với hồn sủng.
Nguyên nhân là do vật liệu chế tạo ra bảo rương hồn sủng tương đối đơn giản.
Đằng sau bản thảo tư liệu còn có một chút số liệu nghiên cứu.
Sau khi xem hết những số liệu này, Giáo sư Ngạn thở dài nói:
“Con vật nhỏ này đặt ở chỗ ta quả là phiền phức!”
"Không xong rồi!"
"Không được! Ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp tống khứ nó đi..."
Khi Giáo sư Ngạn đang nghĩ ngợi suy tư, đúng lúc này, con Từ Lực Kiếm màu đỏ kia bỗng nhiên bay đến bên người ông ấy.
"Tư tư!"
Nó phát ra âm thanh cao vút.
Giáo sư Ngạn nghe nó kêu mà tê cả da đầu.
"Khụ khụ... mi rất tốt!"
Ông bước từng bước một đến bên cạnh đài triển lãm.
Từ Lực Kiếm cảm thấy rất hiếu kì, đại khái là do nó đang gặp được một khuôn mặt mới, cho nên nó liền chậm rãi đi theo sau lưng Giáo sư Ngạn.
Giáo sư Ngạn bỗng nhiên quay mặt hướng về Từ Lực Kiếm, lưng ông dựa vào đài triển lãm, dùng tay thò vào trong túi quần sau mông để lấy ra một cái bảo rương hồn sủng nho nhỏ.
Giáo sư Ngạn dự định đặt con Từ Lực Kiếm màu đỏ này vào bảo rương hồn sủng trước rồi lại tính.
"Tư tư..."
Từ Lực Kiếm phiêu phù ở trước mặt Giáo sư Ngạn.
Bên trên chuôi kiếm cổ lão của nó mơ hồ hiển hiện ra một con mắt xinh xắn, tựa như đang cười ha ha một cách ngây ngô.
Ngay sau đó, ánh sáng trên thân thể nó liên tục lấp lóe.
Cho đến khi Giáo sư Ngạn lấy ra bảo rương hồn sủng, Từ Lực Kiếm liền nhìn thấy ngay, hoặc là do nó vô cùng mẫn cảm với thứ này.
Lập tức, màu sắc trên người nó liền thay đổi.
Chỉ sau một thoáng, những ánh đèn trong phòng đều lấp loé không yên, cuối cùng đồng loạt dập tắt.
Chỉ có ánh sáng màu đỏ như máu trên người nó vẫn đang phát ra, làm cho Giáo sư Ngạn cảm thấy rất bất an.
Sau một lát, ánh sáng trên người nó càng thêm đỏ rực, rồi bay ra một luồng lôi điện nho nhỏ màu đỏ hình chữ Z, và rơi vào trên thân Giáo sư Ngạn.
Toàn thân Giáo sư Ngạn bỗng nhiên co quắp một trận, tóc tai nổ lốp bốp, cả người ông ấy giống như đang bị điện giật vậy.
Sau đó Giáo sư Ngạn nằm xụi lơ trên mặt đất. Hiện tại xem như ông ấy đã hiểu rõ nội dung bên trong đống tài liệu kia.
"Tư tư..."
Từ Lực Kiếm phát ra tiếng cười đắc ý, rồi hồng quang trên thân nó lại lấp lóe thêm một đợt nữa.
Nhưng cuối cùng ánh sáng lại dần dần ảm đạm xuống.
Thấy vậy, Giáo sư Ngạn liền giật nảy cả mình mà la lên: "Hỏng bét!"
Bởi vì ánh sáng trên người Từ Lực Kiếm là thứ không thể biến mất.
Một khi ánh sáng biến mất thì liền mang ý nghĩa, năng lượng cơ giới bên trong cơ thể nó cũng đã biến mất, từ đó ý thức của nó cũng sẽ biến mất theo.
Cuối cùng, Từ Lực Kiếm sẽ chỉ còn là một cái Đạo Hồn Khí cổ đại hình dáng thanh kiếm mà thôi. Đơn giản mà nói chính là Từ Lực Kiếm đã tử vong.
Giáo sư Ngạn cố gượng dậy thân thể tê dại của mình, vì ông cũng là Khế Hồn Sư nên tố chất thân thể của ông cũng rất mạnh, không đến mức nằm liệt tại chỗ sau chiêu thức vừa rồi.
Giáo sư Ngạn đi tới, dùng hai tay nhặt lên đứa bé này, không để ý đến đám người xung quanh đang kinh ngạc mà lập tức đi lên trung tâm khôi phục tại lầu hai.
Nhìn xem Từ Lực Kiếm bị đưa vào phòng trị liệu, Giáo sư Ngạn liền rơi vào trầm tư...
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận