Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 482: Trùng Làm Ruộng

Lục Mao Trùng đi tới phía cửa sổ, nhìn xem cảnh tượng chung quanh. Nó trông thấy đại thụ thanh cao tươi tốt, thảm thực vật rậm rạp, quả thực là nhạc viên dành cho sâu nhỏ.
Lục Mao Trùng chạy vèo một cái, liền búng ra bên ngoài cửa sổ rồi nằm lên phía trên mặt cỏ lăn qua lăn lại.
Trên mặt còn lộ ra vẻ mặt rất hí hửng.
“\o (^ v ^) o/"
Từ Lực Kiếm thì yên tĩnh hơn.
Nó vẵn nằm trong vỏ kiếm điện từ và yên lặng bay đến bên trên kệ để binh khí ở góc phòng.
Cái kệ binh khí này là chuyên môn chuẩn bị cho một chút hồn sủng loại hình binh khí.
Trường đại học Lâm Hải có số lượng học sinh trúng tuyển hàng năm không nhiều, nên các phương diện đều sẽ kiến tạo rất tốt cho các sinh viên sinh hoạt, từng chút chi tiết đều được cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Bên trong gian phòng có một tủ sách, một cái bàn, một cái giường, ổ nhỏ cho hồn sủng, và còn có phòng vệ sinh.
Vương Triệt tốn nửa giờ sắp xếp mới xong và anh dự định ra ngoài đi dạo một chút.
Anh muốn nhìn xem các loại thảm thực vật được trồng ở chung quanh.
Đương nhiên, một vài khu vực trồng các loại hoa màu quý hiếm thì sẽ không để cho các sinh viên tùy tiện quan sát.
"Mi muốn ra ngoài đi dạo không?"
Vương Triệt nhìn xem Lục Mao Trùng đang còn nằm bên trong bụi cỏ và nhắm hai mắt lại với vẻ mặt rất hài lòng.
Nghe nói như thế thì Lục Mao Trùng lập tức đứng lên.
Đi đi đi!
Lục Mao Trùng cực kỳ thích ứng đối với hoàn cảnh mới này.
Từ Lực Kiếm từ bên trên giá binh khí bay đến phía sau Vương Triệt.
Bởi vì mang thêm vỏ kiếm điện từ nên lúc Từ Lực Kiếm không ra khỏi vỏ thì sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng phát ra trên người nó.
Từ Lực Kiếm bay theo sau lưng Vương Triệt, khiến cho Vương Triệt trong giống như một vị kiếm khách thời cổ đại đang cõng theo bảo kiếm.
Vương Triệt dẫn theo hai đứa nhóc này đi ra ngoài gian nhà gỗ nhỏ, đầu tiên anh quan sát đồng ruộng được phân phát nằm bên cạnh nhà gỗ.
Đồng ruộng này quả là không lớn lắm, nhưng đủ để trồng một ít loại hoa màu đơn giản, để cho sinh viên luyện tay một chút.
Vương Triệt cầm lên một nắm đất.
Thổ nhưỡng nơi đây không phải là loại thổ nhưỡng bình thường, mà là loại thổ nhưỡng phì nhiêu có chứa một chút năng lượng sinh mệnh hệ Thổ cùng với hồn lực.
Nếu là cây nông nghiệp bình thường mà được sinh trưởng ở trong loại thổ nhưỡng này, như vậy tốc độ sinh trưởng của chúng sẽ được tăng lên cực lớn. Và chất lượng khi thu hoạch cũng sẽ tăng lên một chút.
Thổ nhưỡng cũng được phân ra rất nhiều loại.
Từ loại cơ bản nhất như là thổ nhưỡng bình thường, thổ nhưỡng phì nhiêu, hay các loại thổ nhưỡng có ẩn chứa các loại sinh mệnh năng lượng và hồn lực. Tất cả đều có đặc tính không giống nhau.
Trước mắt thổ nhưỡng được sử dụng rộng rãi nhất chính là loại thổ nhưỡng ẩn chứa hồn lực, được lấy ra từ các khu vực hồn thổ khác nhau.
Thổ nhưỡng được lấy từ bên trong hồn thổ sẽ pha tạp rất nhiều loại năng lượng đặc thù có hoạt tính rất cao, sẽ có thể tăng lên rất nhiều tốc độ sinh trưởng của các loại tài nguyên cây trồng và phẩm chất của chúng nữa.
Giống như là bên trong rừng Phù Không, sẽ có thể sinh trưởng ra rất nhiều loại tài nguyên cây trồng cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Nhưng việc vận chuyển thổ nhưỡng từ bên trong hồn thổ ra ngoài sẽ có độ khó khá lớn.
Và một chút thổ nhưỡng hồn thổ có phẩm chất cao sẽ chỉ có tại khu vực thâm sâu trong hồn thổ...
Chiến khu là không thiếu lương thực nhưng lại thiếu các loại tài nguyên để tu luyện.
Hầu như ai cũng đều có thể tu luyện.
Coi như là người bình thường không có tu luyện Võ Hồn đi nữa mà chỉ bồi dưỡng một con hồn sủng thì đều cần các loại tài nguyên.
Cho dù là tài nguyên cấp thấp thì cũng rất khan hiếm.
Bởi vì trên cơ bản, con người thời hiện đại đa phần đều là mỗi người nuôi một con hồn sủng, hoặc là mỗi gia đình nuôi một con hồn sủng...
Có người có thể không kết hôn và không có bạn bè, có thể không có cả cha không mẹ, nhưng không thể không có một con hồn sủng để làm bạn.
Bởi vì hồn sủng có sinh mệnh hồn ước nên chúng sẽ không có khả năng phản bội.
Chỉ cần một mực làm bạn với nó thì nó sẽ luôn làm bạn với con người.
Cho nên hồn sủng tại thời hiện đại có rất nhiều nên tự nhiên cần đến tài nguyên cũng không ít.
Vương Triệt chỉ vào miếng đất nhỏ bên cạnh nhà gỗ nói: "Lục Mao Trùng, đi tới phía trước xới chút đất đi!"
Lục Mao Trùng: “o (? ^?)o!”
Lục Mao Trùng quay đầu lại kêu lên: “Ti ngô!”
Tôi không đi đâu! Có ý gì thế? Sao anh lại để cho một con trùng như tôi đi xới đất chứ?
Lục Mao Trùng cảm thấy tư tưởng của Vương Triệt hẳn là có vấn đề rồi!
Loại chuyện xới đất này phải giao cho mấy con hồn sủng hệ Thổ biết đào đất đến làm chứ!
Giống như Nham Chồn, Địa Thử, Tê Tê, hoặc là mấy con giun chẳng hạn.
Một con Lục Mao Trùng như tôi sao có thể làm được?
Vương Triệt lại nói thêm: “Đây là nơi mà sau này sẽ cung cấp thức ăn cho mi đấy! Nếu mi không chịu xới đất vậy về sau các tài liệu để làm đồ ăn vặt cho mi sẽ không có nữa!”
Sau khi nghe lời này thì Lục Mao Trùng liền suy tư, nó cảm thấy mình nên tạm thời trở thành hồn sủng hệ Thổ.
Tiếp đó, Lục Mao Trùng liền chui vào trong ruộng rồi giống như là độn thổ mà không ngừng xới động mặt đất.
10 phút sau nó liền làm xong.
Lúc chui ra ngoài thì cả người nó đều dính đầy bùn đất.
Trông nó giống như một con Thổ Mao Trùng hơn là Lục Mao Trùng.
Vương Triệt: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận