Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1230: Chỉ Dùng Kiếm Sắt

Vương Triệt đứng giữa không trung mà quan sát xuống, sau đó anh từ toà thành thị treo ngược kia tìm kiếm được một cái đài và vững vàng rơi xuống.
Nhưng sau khi rơi xuống trong nháy mắt, Vương Triệt cảm giác dưới chân anh rất mềm nhũn, tựa như đang giẫm phải nước vậy.
Vương Triệt hướng ra bốn phía nhìn lại, anh đã không nhìn thấy Đấu Thần Đài đâu nữa, và cũng không nhìn thấy khán giả bốn phía.
Chỉ có tại chỗ rất xa là anh thấy được Kiếm Vô Ngân cũng rơi xuống.
Anh tôi rơi vào một tòa cao ốc và nhíu mày đánh giá xung quanh.
Hiển nhiên cả hai đều lần đầu tiên gặp được loại địa hình này.
Cho nên cả hai đều rất bất ngờ.
Không nhìn thấy khán giả phía ngoài, giống như là đã đi tới một cái không gian quái dị vô cùng chân thực.
Đồng thời cũng có thể cảm giác ra được nơi đây là giả.
Nhưng khán giả bên ngoài lại có thể thấy rất rõ ràng.
Tuy nhiên bọn họ nhìn thấy hai người đứng dựng ngược trông cực kỳ quái lạ.
Kiếm Vô Ngân khẽ lẩm bẩm nói: "Địa hình này không thích hợp cho cậu và tôi chiến đấu, vậy tôi sẽ nhờ trọng tài thay địa hình khác."
Vừa mới nói xong, Kiếm Vô Ngân liền nhấc tay lên, từng hạt đen từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, hồn lực bàng bạc bắt đầu sôi trào!
Chỉ một lát sau, bên trong tay Kiếm Vô Ngân liền xuất hiện một thanh kiếm khí cổ lão.
Lưỡi kiếm có khắc lên chín loại huyền văn dạng tinh thể, nhưng trong đó chỉ có bốn đạo huyền văn hơi sáng lên, và bốn đạo Hồn Hoàn theo thứ tự dâng lên từ trên lưỡi kiếm.
Kiếm Vô Ngân vuốt ve lưỡi kiếm và trong đôi mắt anh ta phản chiếu ra lưỡi kiếm sáng bóng.
Đây là Võ Hồn Cửu Tuyệt Kiếm.
Nó là Võ Hồn thần thoại từng rực rỡ hào quang từ thời viễn cổ.
Nó và thời hiện đại có vẻ hơi không hợp nhau lắm.
Kiếm Vô Ngân đưa kiếm chỉ hư không rồi nhẹ nhàng vung ra một kiếm. Đạo huyền văn thứ nhất của Cửu Tuyệt Kiếm liền phát sáng lên.
Một kiếm này thường thường không có gì lạ, nhưng lại ẩn chứa đủ các loại huyền diệu.
Kiếm ý réo vang và hóa thành một đạo kiếm quang dài mấy mét mà chém về phía hư không!
Sau khi chém ra thì đạo kiếm quang cũng đang không ngừng tăng trưởng. Trong chớp mắt nó đã có chiều dài đến mấy chục mét! Sau đó nó liền có chiều dài hơn trăm mét!
Kiếm quang tàn phá hư không làm cho không gian xuất hiện từng chỗ vỡ nát. Thành thị hoang phế bắt đầu đổ sụp và biến thành từng cái mảnh vỡ!
Ầm ầm ầm! ! !
Trong chốc lát, không gian lại đổ sụp lần nữa, và hết thảy cảnh tượng chung quanh đang bắt đầu biến hóa!
Nhưng cũng chính vào lúc cái này, đạo kiếm quang dài hơn trăm mét kia đột ngột biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như nó đã bị không gian thôn phệ.
Khe hở không gian giống như một con Thao Thiết Cự Thú mà đã thôn phệ đạo kiếm quang này.
Sau một lát, trên đầu Kiếm Vô Ngân bỗng nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang dài trăm mét và từ phía trên đánh xuống!
Nhìn thấy một màn này mà khán giả đều tê cả da đầu.
Đây chính là sự đặc thù của đia hình ‘hư thực không gian’.
Một khi thi triển ra Hồn kỹ có năng lượng hơi mạnh một chút thì sẽ làm cho không gian đổ sụp, và sau đó Hồn kỹ sẽ trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời ai cũng không biết cái Hồn kỹ đã biến mất này sẽ lại xuất hiện từ chỗ nào!
Có khả năng nó sẽ công kích đối thủ, và cũng có khả năng nó sẽ trực tiếp rơi trên đầu mình.
Vả lại hiệu quả và uy lực của Hồn kỹ đó có thể bởi vì trải qua không gian biến hóa mà tăng cường hay yếu bớt, hoặc là mất đi hiệu lực hay không thì cũng không ai biết!
Cho nên sẽ tràn ngập biến số!
Chỉ có Hồn kỹ hệ không gian thì mới có thể tại bên trong loại địa hình này mà được thi triển ra hoàn chỉnh.
Với loại biến số to lớn như thế thì bất kỳ tuyển thủ hoặc là đoàn đội nào cũng đều sẽ cảm thấy cực kỳ khó giải quyết!
Bởi vì nó sẽ xáo trộn chiến thuật và tiết tấu tiến công của bọn họ.
Hư thực không gian là loại địa hình bên trong Cúp Vương Giả mà tất cả cá nhân và đoàn đội đều không muốn gặp nhất!
Nó số 2 thì không cái nào số 1!
Kiếm Vô Ngân nhìn xem kiếm quang rơi xuống mà khẽ nhíu mày. Anh ta lại lần nữa vung lên một kiếm nghênh tiếp.
Hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau và lập tức bộc phát ra một vụ nổ hình nấm, đem thành thị hoang phế bên dưới lại lần nữa nổ thành mảnh vỡ không gian.
"Có hơi phiền toái..."
Ánh mắt Kiếm Vô Ngân đã bắt đầu nghiêm túc.
Anh ta vốn chỉ muốn cùng với Vương Triệt đường đường chính chính trao đổi một chút về trình độ kiếm đạo, ai ngờ vậy mà lại gặp được loại địa hình phiền toái như vậy.
Vì tại bên trong loại địa hình này có biến số quá nhiều, nên hiển nhiên sẽ không có cách nào chiến đấu như bình thường.
Ở phía đối diện, Vương Triệt chỉ cười cười và lấy ra một thanh kiếm sắt.
Vương Tạp lập tức nói:
"Nhìn kìa, Vương học đệ đã sử dụng kiếm sắt, xem ra cậu ấy rất xem trọng đối thủ!"
"Căn cứ vào kinh lịch tại Vạn Thú Sơn trước đó, nếu đối mặt với Cổ Hồn thú không có áp lực gì thì Vương học đệ chỉ sử dụng kiếm gỗ. Chỉ khi nào đối mặt với Cổ Hồn thú có áp lực thì cậu ấy mới có thể dùng tới kiếm sắt. Cảnh tượng Vương học đệ chiến đấu với con Bôn Lôi Thú kia thì tôi vẫn nhớ rõ mồn một như đang diễn ra trước mắt!"
Lô Địch nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy dù sao đối phương cũng là tứ cường, nếu chỉ dùng kiếm sắt thì có phải là vẫn có chút khinh thị người ta hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận