Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1352: Đánh Dấu

Vương Triệt giải thích:
"Vùng đất màu mỡ này trước mắt chỉ có thể gieo trồng hồn thực cấp trung và cấp thấp. Nếu muốn gieo trồng hồn thực cao cấp thì cần làm bên trong hoàn cảnh địa hình đặc biệt thì mới được."
"Ví dụ như Ma Thiên Sơn vừa rồi có năng lượng bản nguyên cực kỳ nồng đậm, cho nên tôi đã thả một chút hạt giống hồn thực cao cấp ở bên trong. Lấy cường độ năng lượng bản nguyên hiện tại của nơi này thì nhiều nhất là một hai tháng là đã có thể mọc ra hồn thực."
"Vì vậy tại lúc quy hoạch khai hoang địa hình cho Mặc Ngọc Tinh, chúng ta sẽ cần tìm kiếm nhiều hơn những loại địa hình phúc địa đặc thù này để đánh dấu lại. Vì loại địa phương này rất thích hợp để sáng tạo ra một chút sinh mệnh cường đại."
Sau khi năng lượng bản nguyên của Mặc Ngọc Tinh dần dần tràn ra và hóa thành rất nhiều dạng năng lượng khác giữa thiên địa, như vậy bản thân Mặc Ngọc Tinh hẳn là rất nhanh liền có thể dựng dục ra không ít động thiên phúc địa.
Những địa phương này một cái đều không thể bỏ qua.
Cuối cùng để Huỳnh Mộng Linh chế tạo ra một bức tinh đồ kỹ càng cho Mặc Ngọc Tinh thì liền xem như đã hoàn thành việc khai hoang.
Sau đó Vương Triệt chỉ cần dựa theo lộ tuyến để đi thu hoạch là được rồi.
"Trong thời gian ba năm tới số tài nguyên của Mặc Ngọc Tinh chí ít có thể để ta trực tiếp tu luyện tới cấp 70, và năm con hồn sủng của ta đều đạt tới mười vạn năm tu vi hồn lực."
"Nếu như ta khai thác quá độ thì tất nhiên sẽ để cho Mặc Ngọc Tinh cấp tốc khô cạn, nhưng đây là chuyện rất bình thường."
Vương Triệt thầm nghĩ, nếu anh có thời gian mười năm thì sẽ có thể trực tiếp tiêu hao sạch sẽ Mặc Ngọc Tinh mà tu luyện tới cấp 100, đồng thời còn bồi dưỡng ra được năm con hồn sủng trăm vạn năm tu vi hồn lực.
Do vậy chuyện Vương Triệt có thể thuận tiện tu luyện tới cấp 90 chắc hẳn hoàn toàn không có vấn đề.
Vả lại Vương Triệt còn phải cân nhắc đến việc sáng tạo ra sinh mệnh, vì sau khi sinh mệnh xuất hiện thì tài nguyên trên Mặc Ngọc Tinh sẽ tiêu hao nhanh hơn nữa, như vậy nó sẽ tàn lụi đến càng nhanh. Đoán chừng Mặc Ngọc Tinh cũng không tồn tại được mấy chục năm.
Trên đường đi, Vương Triệt một bên suy nghĩ và một bên gieo trồng hạt giống và khế hợp quy tắc địa hình.
Hiện tại bức tinh đồ của Huỳnh Mộng Linh đã càng ngày càng rõ ràng hơn.
Bên trong tinh đồ đã đánh dấu ra rất nhiều loại tài nguyên và địa hình.
Không đến một tuần mà số vùng đất được Ma Cổ Mông khai hoang đã đạt tới hơn 70 %.
Nhưng đây chỉ thuộc về dạng khai hoang thô sơ giản lược mà thôi.
Trên thực tế trong lòng đất còn có rất nhiều địa hình và tài nguyên ẩn tàng đều không có hoàn toàn khám phá ra. Ví dụ như mảnh khoáng mạch Hồn Tinh trước đó.
Đồng thời khi năng lượng bản nguyên không ngừng lan tràn, những tài nguyên này cứ mỗi một đoạn thời gian đều sẽ sinh ra biến hóa.
Cho nên Vương Triệt đã vô cùng tỉ mỉ mà lại để cho Ma Cổ Mông cày xới một số khu vực, nhằm đào móc một chút tài nguyên mỏ quặng ẩn giấu bên trong lòng đất.
Nhưng mà Ma Cổ Mông thực sự quá lười, hắn lật ra mặt đất về sau thì tạm thời không muốn động đậy.
Một tuần sau, Vương Triệt mang theo Huỳnh Mộng Linh đi tìm Thần Quang Kình.
Thần Quang Kình phụ trách việc phân chia hải vực của Mặc Ngọc Tinh.
Hoang thổ mà muốn trở thành vùng đất màu mỡ thì nhất định cần đến nguồn nước phong phú.
Tại bên trên tinh đồ của Huỳnh Mộng Linh, khu vực mặt đất trên cơ bản đã được liệt kê kỹ càng.
Sau đó chỉ cần đem nguồn nước của Thần Quang Kình dẫn vào bên trong mặt đất nhằm hình thành dòng chảy sông ngòi. Từ đó Thần Quang Kình sẽ dùng Nguyên Thủy tưới nhuần mỗi một vùng đất màu mỡ.
Vương Triệt thầm nói: "Mặc Ngọc Tinh không có bao nhiêu nguồn nước, vậy muốn chế tạo ra một cái hải dương thì thật đúng là không dễ dàng."
Thần Quang Kình đang phiêu phù ở trên một vùng biển sóng gợn lăn tăn.
Nơi này là một vùng biển nhỏ do hắn và Ma Cổ Mông đánh nhau mà hình thành.
Sau khi Vương Triệt phân công quy hoạch cho bọn hắn, Thần Quang Kình đã lợi dụng nơi này để làm tâm điểm mà sáng tạo ra một mảnh hải dương.
Vừa vặn nơi này bị trận đại chiến tạo thành hố sâu có phạm vi lớn, nên để nơi này làm hải dương thì cũng tương đối phù hợp.
Sóng êm biển lặng, ngoại trừ tiếng sóng biển ra thì không còn âm thanh nào khác.
Và cũng không có bất kỳ cái sinh linh gì.
An tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng đối với Thần Quang Kình mà nói tất nhiên là không quan trọng.
Vì hắn chỉ hơi bế quan là đã hơn ngàn năm. Mà lĩnh vực hải dương vừa mở thì bên trong cũng có không có sinh mệnh nào.
Vương Triệt nói: "Ma Cổ Mông bên kia đều đã làm xong đại bộ phận."
Thần Quang Kình trầm ngâm nói: "Vẫn là bên các cậu có tốc độ mau hơn tôi một chút. Cậu xem thử bên tôi như thế nào?"
Vương Triệt gọi ra Huỳnh Mộng Linh và mở ra tinh đồ rồi chỉ vào phía trên tinh đồ, nói: “Trước tiên ông hãy mang tôi dạo quanh một vòng xem sao. Ngay trên bức tinh đồ của Mặc Ngọc Tinh này khu vực mặt đất trên cơ bản đã làm xong, chỉ còn thiếu hải vực của ông thôi."
Nhìn một lát rồi Thần Quang Kình mới nói ra: "Tôi có xem hiểu một chút nhưng mà có phải số tiêu ký có hơi nhiều hay không?"
Bên trên tinh đồ lúc này đã trải qua một tuần khai thác, cho nên đã bị Huỳnh Mộng Linh đánh dấu lên lít nha lít nhít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận