Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1324: Tu Tâm Dưỡng Tính

Vương Triệt chỉ cười cười và đem ra các loại hoa quả và một chút cây trồng hồn thực đã chuẩn bị sẵn.
Từ Lực Kiếm thuần thục bay vù vù mấy lần, kiếm quang mới lấp lóe thì đã đem những hoa quả này cắt ra rất chỉnh tề. Sau đó nó để chúng rơi vào bên trong mâm đựng trái cây.
Cha Vương Triệt thấy vậy mà có vài phần hâm mộ, nói: "Cha luôn cảm thấy con trai có nhiều hồn sủng như vậy nên đã trở nên lười biếng rồi đúng không? Loại chuyện nhỏ nhặt như cắt hoa quả này mà đều để hồn sủng đi làm sao?"
Vương Triệt lập tức phủ định nên nói:
"Dĩ nhiên không phải rồi cha! Đây thật ra cũng là một loại tu luyện! Đương nhiên cha mẹ sẽ có khả năng không rõ lắm, con chủ yếu là để tu luyện Từ Lực Kiếm kiếm kỹ!"
"Hồn sủng tu luyện có thể bắt đầu từ rất nhiều việc nhỏ thường ngày."
"Việc càng nhỏ thì càng có thể kiểm nghiệm ra trình độ của hồn sủng!"
Cha Vương Triệt cười nói: "Con bớt lừa phỉnh cha lại đi! Cha thấy con đã quen sai việc chúng nó rồi đó!"
Vào lúc này, Huỳnh Mộng Linh bên trong túi áo Vương Triệt nghe mùi hương mà động. Nó lập tức bay ra và bay tới mâm đựng trái cây. Sau đó nó ôm lấy một miếng trái cây màu da cam, rồi nó giống như chú chuột hamster mà gặm ăn kêu lên sòm sọp sòm sọp.
Cha mẹ Vương Triệt đều sững sờ, hỏi: "Hả? Đây là con hồn sủng thứ tư của con đấy sao? Có vẻ như chúng ta chưa thấy qua?"
Vương Triệt liền gật đầu và giới thiệu sơ lược một chút về Huỳnh Mộng Linh cho cha mẹ anh.
Vương Triệt chỉ nói đơn giản về năng lực của nó.
Huỳnh Mộng Linh có tiềm chất chủng tộc rất dọa người, cho nên Vương Triệt sẽ không nói ra quá cao.
Cha Vương Triệt suy nghĩ một chút mới nói: "Nó thuộc loại hồn sủng có thể mang đến vận may cho người ta sao? Đứa nhỏ này nhìn thật đáng yêu, mà lại còn nhỏ xíu như thế. Vậy nó có thể mang đến cái vận may gì đây?"
Nói đến đây thì ánh mắt của cha Vương Triệt bỗng nhiên sáng lên, nói: "Cha có một cái ý nghĩ to gan!"
Vương Triệt: "..."
Cha Vương Triệt đè nén giọng xuống, nói: "Con nói xem nếu cha mang theo đứa nhỏ này đi mua xổ số thì nó có thể để cho cha trúng được 500 vạn không?"
Mẹ Vương Triệt trừng mắt cha Vương Triệt một cái, nói: "Tôi thấy ông đúng là đang có ý nghĩ rất to gan đó! Nếu như đứa nhỏ này thật sự có loại năng lực kia thì cũng không thể dùng ở chuyện mua xổ số được, vì như vậy sẽ lãng phí một cách vô ích. Một đại nam nhân như ông mà cách cục chỉ có ngần ấy, đầu óc đều là tiền tiền tiền! Nhà chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền đâu!"
Cha Vương Triệt nói: "Chậc, khụ khụ... Tôi chỉ nói chơi thôi mà!"
Nhưng cha Vương Triệt lại thầm nghĩ: Nhà chúng ta đúng là không thiếu tiền, nhưng mà tiền cũng không ở trên người tôi nha…
"Ô a!"
Huỳnh Mộng Linh ôm lấy miếng trái cây to bằng mình và ngồi trên bờ vai Vương Triệt gặm ăn. Miệng của nó phồng đến thật to, và nó có chút sợ người lạ.
Vương Triệt cười nói: "500 vạn là không thể trúng. Còn mấy ngàn thì có lẽ vẫn được."
Nếu như chỉ dùng chiêu Huyễn Linh Chúc Phúc thì có thể như vậy.
Đương nhiên, cha Vương Triệt cũng chỉ nói đùa. Tóm lại là ông ấy muốn tìm hiểu một chút về thành viên mới của gia đình.
Từ khi tiểu tổ thi đấu của cúp Vương Giả bắt đầu thì chiến khu đã phát sóng trực tiếp, cho nên bọn họ tất nhiên đã rất hiểu rõ đối với ba đứa nhóc Tiểu Mao Trùng.
Còn Huỳnh Mộng Linh chỉ mới gia nhập nên bọn họ hoàn toàn không biết.
Ba người hàn huyên một hồi và Vương Triệt chỉ nói đơn giản về vấn đề tu luyện của đám nhóc Tiểu Mao Trùng.
Vào sáng sớm hôm sau, Vương Triệt liền bắt đầu nếm thử để cho Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm tiến vào trạng thái bế quan khổ tu.
Thật ra đối với giai đoạn hiện tại của Tiểu Mao Trùng cùng Từ Lực Kiếm mà nói, việc bế quan khổ tu sẽ là chuyện phi thường khô khan.
Vì lấy tuổi đời của bọn nó thì sẽ không quá phù hợp.
"Lúc này chỉ mới qua đi một năm mà chúng nó lại tiến bộ quá nhanh, đã bằng những hồn sủng khác tu luyện rất nhiều năm."
"Vả lại chúng còn nắm giữ nhiều loại lực lượng cường đại như vậy. Nếu như chúng không bế quan khổ tu để ổn định tâm tính, mài mài tính tình, thế thì chỉ sợ con đường tương lai của chúng sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề."
Tu tiên giả đều sẽ giảng cứu về sự tiến dần tuần hoàn.
Sau cúp Vương Giả, Vương Triệt cảm thấy ba đứa nhóc này và nhất là Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm đã tu luyện quá nhanh. Mà chúng nó lại còn quá nhỏ như thế, cho nên tâm trí không có hoàn toàn thành thục. Vì vậy khi chúng nắm giữ lực lượng cường đại như vậy thì sẽ rất dễ dàng sinh ra lười biếng.
Nếu như không có Khế Hồn Sư chỉ bảo thì đoán chừng chúng đã phiêu dạt nơi nào không ai biết.
Đây là quá trình bình thường mà sinh mệnh nào cũng sẽ có.
Vì bọn chúng cũng không phải là Hồn thú đại lão chuyển thế.
Bởi vậy bọn chúng vẫn cần một cái quá trình khổ tu như thế.
Nói thật, khi biết mình sẽ phải đi khổ tu thì Tiểu Mao Trùng đã phi thường không nguyện ý.
Tuy nói hiện tại bên trong không gian Hồn Vực đã bố trí tốt một bộ đạo hồn đồ gia dụng, và nhìn xem cực kỳ phong phú.
Nhưng lúc Tiểu Mao Trùng nghĩ tới sẽ phải ở chỗ này không được ra ngoài trong thời gian hai năm, và không được nghe cố sự ngoại trừ tu luyện, đến cái gì cũng không thể làm.
Nó thấy như vậy là chuyện vô cùng nhàm chán.
Cho dù là Từ Lực Kiếm thì cũng cảm giác cực kỳ nhàm chán và không quá nguyện ý.
Loại cảm xúc này từ trình độ nào đó cũng đã phản ứng tâm lý của hồn sủng.
Vì bọn chúng còn nhỏ nên sẽ không thể suy nghĩ ra khi mình nắm giữ lực lượng quá mạnh sẽ như thế nào. Dù sao chúng nó chỉ cần mình mạnh lên là xong việc do đã có Khế Hồn Sư rồi.
Sự ỷ lại này chính là một loại tâm tính không tốt.
Đương nhiên cũng không thể yêu cầu một con hồn sủng chỉ mới một hai tuổi sẽ có bao nhiêu tâm tính tốt.
Nhưng dù sao chúng cũng phải có sự tiến bộ về tâm tính thì mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận