Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1019: Ban Tặng

Đây là thứ đồ gì chứ?
Thế mà một vị sinh viên có thể lấy ra được sao?
Sau khi nghe thấy như vậy thì đám người đều cùng nhau nhíu mày.
Cách giải thích này đúng là có chút ý tứ!
Dù miễn cưỡng nói rõ nhưng cực kỳ quỷ dị!
Có người trầm tư nói: "Vương Triệt sao! Cái tên này tôi có chút quen thuộc!"
Có người đã nhận ra nên hô lên: "Con Trùng Thiên Đế lan truyền rộng rãi trên mạng kia không phải do cậu ta bồi dưỡng ra được sao? Thì ra là thế! Con Trùng Thiên Đế kia hẳn là đã tu luyện loại Đạo Hồn Thuật này nên mới lợi hại như vậy!"
"Hẳn là không đơn giản như thế! Con Lục Mao Trùng đó được lão giáo sư của căn cứ chúng tôi nói rằng nó có huyết mạch của rồng! Đạo Hồn Thuật có lợi hại hơn nữa thì cũng tu luyện không ra huyết mạch của rồng đâu! Hẳn là nó đã có được kỳ ngộ rất lớn, nhưng khẳng định cũng có ảnh hưởng của loại Đạo Hồn Thuật này."
"Loại bảo bối này mà cậu ta có thể trực tiếp lấy ra sao? Giáo sư Hà, căn cứ của các vị đã cho cậu ta chỗ tốt gì rồi? Tôi cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi!"
Đôi mắt Hà Huyên chớp lên và vừa cười vừa nói: "Vương Triệt chỉ là sinh viên và cũng không phải là nhân viên nghiên cứu từng nghiên cứu về hồn sủng, đối với loại Đạo Hồn Thuật này cậu ta nghiên cứu không được quá sâu, nên tự nhiên cậu ta không có khả năng biết loại Đạo Hồn Thuật này lợi hại đến mức nào, vì thế cậu ta cũng chỉ dùng cho hồn sủng của mình tu luyện thôi."
Đám người liền gật đầu vì cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Lão Hồng cười cười mà không có nhiều lời.
Vì ông ta biết Hà Huyên không muốn để lộ quá nhiều về chuyện của cậu sinh viên tên là Vương Triệt kia.
Bởi nếu như Hồn thú thời viễn cổ mà có được loại Đạo Hồn Thuật lợi hại như vậy, thế thì nhân loại ngay lúc đó đoán chừng sẽ không sống được đến thời cổ đại.
Đương nhiên, thời viễn cổ đã bị đứt gãy văn minh, cho nên chuyện này là thật hay không thì khó có ai nói rõ được.
Thật thật giả giả không có ai biết!
Vị Lão Lệ kia nói ra: "Tiểu Hà, cậu bạn Vương Triệt này đang ở nơi nào? Tôi muốn gặp mặt vị thiếu niên này!"
Hà Huyên nói: "Cậu ta đang có việc nên không thể đến. Vả lại Cúp Vương Giả cho sinh viên đại học đã sắp bắt đầu nên cậu ta sẽ rất bận. Cậu ta đem loại Đạo Hồn Thuật này giao cho tôi chính là muốn để cho chúng tôi nghiên cứu chứ không muốn dính vào."
Lão Lệ cười nói: "Tôi không có ý tứ gì khác, chủ yếu là tôi có một đứa cháu gái..."
Một lão giả lập tức cười mắng: "Lệ Đại Nha, ông xéo ngay cho tôi! Cháu gái của ông mới lớn 15 tuổi, ông mà có ý tốt sao? Cái lão già như ông đang muốn nhận bản quyền đúng không?"
Đám người còn lại cũng lập tức nở nụ cười.
Hà Huyên khẽ lắc đầu nói: “Bản quyền sao?”
Cậu nhóc Vương Triệt này chỉ vì một khối Hồn Cốt mà lại cầm ra một bộ bảo tàng như thế và cái gì cũng mặc kệ.
Tuy nói giá trị không cách nào so sánh, nhưng loại Đạo Hồn Thuật này một khi được lấy phương thức bí tịch Hồn kỹ để phát hành công bố ra ngoài, vậy trong một năm cậu ta trở thành người giàu nhất của châu Tây Nhạc cũng không thành vấn đề.
Hà Huyên cười nói: "Nhưng mà ngay tên cũng đều không biết, đây thật sự mang hương vị của thời đại viễn cổ!"

Giữa không trung, trên lưng Mặc Vũ Thương Linh, Thần Dụ Thiên Vương lườm Vương Triệt ở phía sau hỏi: "Ngày trước tập giấy trắng mà cậu đã giao cho Hà Huyên là loại Đạo Hồn Thuật gì?"
Mất tích vài ngày và cuối cùng Vương Triệt cũng đã xuất hiện, cũng may anh không bị thương tích gì.
Về phần Mộng Dụ Huyễn Linh thì Thần Dụ Thiên Vương không có hỏi nhiều, nếu đã tìm được thì Vương Triệt tất nhiên sẽ nói.
Nếu như không tìm được thì có hỏi cũng vô dụng.
Vương Triệt nói: "Chỉ là một loại Đạo Hồn Thuật tương đối cơ bản thôi!"
Thần Dụ Thiên Vương khẽ nhíu mày hỏi: "Chỉ tương đối cơ bản thôi sao?"
Vương Triệt thuận miệng nói: "Nó rất thích hợp để làm tốt cơ sở cho hồn sủng! Bằng vào tình huống mà tôi bồi dưỡng cho Tiểu Mao Trùng đến xem, trước tu vi hồn lực ngàn năm thì loại Đạo Hồn Thuật này sẽ mang đến hiệu quả cực kỳ rõ rệt."
Ngày đó Vương Triệt đã đưa cho Hà Huyên bản viết tay Thú Nguyên Công đã cải tiến.
Thứ này đã được vô số yêu thú đại năng của Tu Tiên Giới sửa chữa cải tiến trải qua hàng vạn năm, để làm công pháp cơ bản cho rất nhiều yêu thú tu luyện.
Nó xác thực chỉ là loại công pháp cơ bản.
Giống như sau khi Tiểu Mao Trùng tu luyện tới tu vi hồn lực 1000 năm, hiệu quả của Thú Nguyên Công đã cải tiến này đã không rõ ràng, nên mới cần chuyển tu sang những công pháp khác.
Nhưng nếu làm tốt căn cơ thì về sau muốn đi đường nào cũng đều rất nhẹ nhàng.
Về phần nó có thể mang đến sự biến hóa như thế nào cho các hồn sủng khác của thế giới này thì Vương Triệt cũng không có hứng thú quá lớn.
Cho nên anh mới đưa cho Hà Huyên để những nhà nghiên cứu như cô ấy đi nghiên cứu.
Loại chuyện vĩ đại có thể thay đổi cả thế giới này thì Vương Triệt không có hứng thú quá lớn, vì nó quá lãng phí thời gian.
Nhưng nếu để cho người khác có cơ hội đi làm loại chuyện thay đổi thế giới như thế này, Vương Triệt cảm giác mình vẫn nên ban tặng một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận