Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 597: Thảo Luận

Lôi Điểu là loại hồn thú cấp bậc cực hiếm.
Hình thể của chúng cũng không tính là lớn, lông vũ có dạng hình kim. Sau khi Lôi Điểu cuồng hóa thì chúng sẽ mất đi linh trí, và lông vũ trên thân chúng sẽ càng giống như những cây châm sắt.
Phần miệng chúng có cái mỏ dài và bén nhọn, lúc chúng vỗ cánh có thể phát ra từng dòng điện nho nhỏ.
Đồng thời, Lôi Điểu cũng có được tốc độ rất cao!
Có thể xem như chuyển động của lôi điện.
Bọn chúng giống như một tia sét vừa hiện lên, lóe qua một cái rồi biến mất!
"Có rất nhiều Lôi Điểu đang bay về phía bên kia."
Vương Triệt xem xét thì anh liền biết điều này rất không bình thường.
Không chỉ là anh mà rất nhiều bạn học còn lại cũng cảm thấy như thế.
Nhiều Lôi Điểu như thế cùng bay về một hướng, vậy chẳng lẽ là đã có bảo bối gì xuất hiện?
Cho dù là không phải nhưng cũng sẽ có chuyện gì đó xảy ra!
Vương Triệt nói: "Đến bên đó xem thử nào."
Mấy chục con Lôi Điểu bay về phía hướng Đông, cũng không biết là chúng đang bay đến nơi nào.
Tầng không gian thứ nhất của Lôi Minh Hồn Thổ là khu vực cực kỳ khổng lồ.
Trên cơ bản đa phần sinh viên năm thứ nhất đều chờ đợi thời gian rất lâu ở tầng này.
Vì muốn đi vào tầng không gian thứ hai của Lôi Minh Hồn Thổ cũng không dễ dàng tùy ý đi vào, do đám Hồn thú cuồng hóa trong tầng thứ hai sẽ khó đối phó hơn nhiều.
Hồn thú cuồng hóa trong tầng thứ nhất có tu vi hồn lực đa phần đều khoảng 1000 năm.
Vào lúc này, đang có một nhóm lớn sinh viên đuổi theo phía sau đám Lôi Điểu.
Nhưng đi theo thì cứ đi theo, còn có theo kịp hay không là một chuyện khác.
"Tốc độ của dám Lôi Điểu này cũng nhanh quá đ ! Thế này thì ai mà đuổi theo kịp chúng được chứ?"
"Bọn chúng cuối cùng muốn bay đến nơi nào? Đừng nói với tôi là chúng muốn bay đến tầng thứ hai nhé!"
"Tôi mới đuổi theo được một phút đồng hồ mà đã bị chúng bỏ lại rồi."
...
Hiển nhiên, tốc độ của Lôi Điểu đã để cho phần lớn sinh viên không đuổi theo kịp.
Coi như là biết đến chuyện này rõ ràng, nhưng nhiều Lôi Điểu cùng bay đến một hướng như vậy thì khẳng định là đang có vấn đề.
Nhưng đơn giản là đuổi không kịp.
Đám Lôi Điểu lập tức liền biến mất tại bên trong đám mây sét cuồn cuộn phía chân trời.
"Ngự Kiếm Thuật!"
Vương Triệt thi triển kiếm quyết và ôm lấy theo Lục Mao Trùng, anh dùng mũi chân đạp một cái thì liền đứng ngay ngăn trên thân Từ Lực Kiếm.
Vèo! ! !
Cả ba hóa thành một tia sáng, từ dưới mặt đất phóng lên tận trời, trông giống như một tia laser mà bay ra ngoài.
Cả ba nhanh chóng đuổi theo đằng sau đám Lôi Điểu kia với tốc độ không kém chút nào, và thậm chí còn nhanh hơn vài phần!
Lục Mao Trùng tỏ ra hâm mộ khi nhìn xem Vương Triệt ngự kiếm phi hành, nó không biết mình lúc nào mình mới có thể điều khiển được Tiểu Kiếm Kiếm.
Mà vào lúc này, cảnh tượng đó đã làm cho rất nhiều bạn học phía dưới nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Ngự kiếm phi hành sao?
Đối với thời hiện đại mà nói, đây thật ra cũng không tính là chuyện hiếm thấy.
Võ Hồn hình kiếm và hồn sủng loại kiếm cũng có thể làm được chuyện này.
Nhưng muốn đạt tới trình độ thành thạo thì cũng sẽ rất khó.
Đối sinh viên mà nói vẫn là chuyện rất hiếm thấy.
Nhất là sau khi nhìn thấy Vương Triệt ngự kiếm phi hành đi theo đằng sau một đám Lôi Điểu rất tiêu diêu, nên có sức hấp dẫn còn lớn hơn đối với việc cưỡi trên lưng hồn sủng hệ Thiên Không, vì hình tượng này càng làm cho người khác thêm rung động.
Tia sáng màu đỏ kia kéo ra một vệt đuôi lửa rất dài, tốc độ còn nhanh hơn mấy phần so với Lôi Điểu!
Trong chốc lát đã khiến cho rất nhiều bạn học đều mông lung.
Cả đám còn chưa kịp nhìn rõ bóng người là ai thì người đó cũng đã biến mất tại đường chân trời.
Trong lòng ai nấy đều rất là rung động, bởi vì tốc độ nhanh đến mức làm cho người khác ghen tị!
Tại một nơi nào đó ở trên mặt đất, Trần Phi nhìn theo cái vệt sáng màu đỏ kia trên trời mà nói: "Bóng dáng kia sẽ không phải là Vương Triệt chứ? Về Từ Lực Kiếm màu đỏ thì ngoại trừ anh ta ra sẽ không còn ai có nữa! Tôi nghe nói là anh ta đã chạy đến học viện Lâm Hả !"
Bạch U U phốc cười một tiếng rồi nói: "Chết cười tôi mất! Chúng ta đều tới đại học tổng hợp Bắc Giang, còn anh ta thì lại trực tiếp chạy qua đại học Lâm Hải. Thậm chí anh ta còn không muốn chào hỏi chúng ta một tiếng! Vậy có phải bởi vì anh ta đã gài bẫy chúng ta một lần nên mới chột dạ không nhỉ?"
Mấy người bọn họ cũng đều đi tới đại học tổng hợp Bắc Giang.
Bạch U U líu ríu nói: "Tôi liền biết mình khẳng định sẽ gặp được anh ta ở trong cái Lôi Minh Hồn Thổ này. Nhưng lại không nghĩ tới liền sẽ gặp ngay trong tầng thứ nhất. Vì tôi nghe nói anh ta chạy tới học viện Lâm hải để làm ruộng. Vậy chả nhẽ anh ta đang chơi đùa với chúng ta sao? Rõ ràng là một vị quán quân nhưng lại đi làm ruộng là thế nào? Không biết trình độ của anh ta trong hai tháng nay đã bị kéo lùi đi bao nhiêu rồi?"
Trình Chanh nói: "Sinh viên năm thứ nhất của chuyên ngành Đấu Hồn chúng ta đã có không ít người bồi dưỡng hồn sủng đến 1000 năm tu vi hồn lực rồi. Mà cũng đã có không ít sinh viên năm thứ nhất có con hồn sủng thứ hai. Thậm chí còn có vài con là hồn sủng hệ Long và hệ Không Gian! Rất không hợp lẽ thường!"
Trong lòng Trần Phi đã không giữ nổi bình tĩnh, anh ta nhớ đến Lục Mao Trùng của Vương Triệt nên nói: "Không biết con Lục Mao Trùng kia bây giờ thế nào rồi? Nhìn tốc độ của thanh Từ Lực Kiếm này đã càng ngày càng nhanh hơn so với đám Lôi Điểu, tôi cảm giác nó có điểm gì đó kỳ lạ. Tu vi hồn lực của thanh Từ Lực Kiếm kia chắc hẳn phải không cao mới đúng chứ? Chẳng lẽ anh ta đã chậm lại việc tu luyện cho Lục Mao Trùng để bồi dưỡng tỉ mỉ cho Từ Lực Kiếm hơn chăng?"
Mấy người này thảo luận một hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận