Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1348: Trọng Kim Thạch

Vương Triệt đứng trên thân thể Ma Cổ Mông hướng về một phía nhìn lại. Đó là một vùng đất màu mỡ mênh mông vô bờ, tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Vùng đất màu mỡ này rất vuông vức và nối thành một mảnh với dãy núi nơi xa.
Nhìn qua tuy rất trụi lủi, nhưng dưới ánh nắng nhẹ rải xuống thì trông nó tràn đầy sinh cơ.
Còn đổi thành một phía khác thì lại là mặt đất vỡ tan, thổ nhưỡng đen nhánh tử tịch, tản ra khí tức hoang vu.
Vương Triệt và Ma Cổ Mông đứng tại giới tuyến của hai loại thổ nhưỡng này, tựa như thân ở lằn ranh của hai thế giới, trông rất hoang đường mà lại rất thần kỳ.
Ánh nắng từ vùng đất màu mỡ chiếu xạ đến đem cái bóng của Vương Triệt và Ma Cổ Mông in lên vùng đất đen hoang vu.
Phía trên hoang thổ, Hùng Bảo mạnh mẽ đi tới. Mỗi khi nó đi một bước là dưới mặt đất liền in ra một cái dấu chân rõ ràng.
Huỳnh Mộng Linh ngồi trên bờ vai của Hùng Bảo tựa như đang nằm trên giường lông mềm. Nó ngẩng đầu nhìn lên mặt trời sáng rực ở xa xa, sau đó nó bỗng nhiên bị một cái bóng đen to lớn bao trùm làm nó cảm thấy rất mát mẻ.
Huỳnh Mộng Linh quay đầu nhìn lại thì thấy trên lưng Hùng Bảo là một ngọn núi nhỏ cao mấy trăm thước.
Ngọn núi nhỏ này hiện ra màu xanh đen, thẳng đứng cao ngàn mét, giống như làm từ khoáng thạch đặc thù nên trông rất là nặng nề.
Hùng Bảo cõng ngọn núi nhỏ này cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Mỗi khi nó đi một bước thì đều sẽ quay đầu nhìn xem kích thước dấu chân của mình, sau đó nó nhíu nhíu mày tựa như không hài lòng lắm.
"Ô a!"
Huỳnh Mộng Linh bay lên và chỉ về đằng trước.
Hùng Bảo lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đó là một mảnh Ốc Thổ bình nguyên màu vàng nâu.
Thấy thế mà Hùng Bảo lớn tiếng kêu to, sau đó nó lập tức ném đi ngọn núi nhỏ trên lung rồi nhảy lên đánh ra một quyền.
Tay gấu lấp lóe ánh sáng, một quyền này tựa như vạn quân chi lực nên trong nháy mắt đã đánh nát ngọn núi nhỏ kia.
Vô số hòn đá bể màu xanh đen rơi xuống như mưa và rải xuống bên trong vùng đất màu mỡ.
Tại thời điểm sắp rơi xuống, những hòn đá bể này giống như bị ngưng đọng thời gian.
Huỳnh Mộng Linh kêu lên ô ô, và những hòn đá bể kia lập tức sắp xếp tổ hợp ngay giữa không trung, trông giống như từng nhóm binh sĩ đang sắp xếp đội hình.
Sau đó chúng cùng nhau rơi xuống mỗi một nơi trên vùng đất màu mỡ.
Sau khi rơi vào vùng đất màu mỡ, mặt đất bắt đầu nhẹ nhàng chấn động. Chỉ một lát sau, năng lượng bàng bạc tựa như giếng phun mà lan tràn bên trong mảnh đất màu mỡ này.
Hùng Bảo thấy vậy liền thở phào một hơi và đi đến khu vực trung ương rồi ngồi xếp bằng xuống. Sau đó nó gọi về Huỳnh Mộng Linh và bắt đầu phun ra nuốt vào năng lượng.
Huỳnh Mộng Linh nằm ườn bên trên bờ vai Hùng Bảo, đôi mắt nó lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.
Hơn nửa ngày sau, Hùng Bảo mở to mắt ra vì nó đã cảm ứng được cái gì đó.
Tại nơi xa, một bóng người dần dần tới gần nó.
Hùng Bảo lập tức biến hóa thân hình, từ chân thân Thái Thản trở về hình dáng ban đầu. Sau đó nó đứng lên thét lên ngao ngao đối với bóng người kia.
Vương Triệt đi tới và nhìn chung quanh, hỏi: "Mi tu luyện kiểu gì đây? Trọng Kim Thạch được xem như là dạng khoáng thạch do bản thân Mặc Ngọc Tinh tự có với có số lượng không nhiều. Chỉ một hạt là đã nặng đến vạn cân, đối với mi mà nói thì chắc hẳn rất có hữu hiệu trong việc tu luyện Bá Vương Lực."
"Ngao ngao ngao!"
Hùng Bảo chỉ ra bốn phía và kêu lên vài tiếng ngao ngao ô ô.
"Hả? ! !"
Vương Triệt nhìn xem chung quanh.
Từ sau khi năng lượng bản nguyên của Mặc Ngọc Tinh bị kích hoạt, toàn bộ tinh cầu này đều ở vào trạng thái bộc phát năng lượng.
Nồng độ hồn lực dần dần tăng lên, dự tính trong vòng một năm là sẽ đạt đến đỉnh điểm, sau đó liền duy trì tại trình độ đó chí ít đến 50 năm sau thì mới có thể dần dần suy yếu. Thẳng đến khi Mặc Ngọc Tinh hoàn toàn mất đi hoạt tính mới thôi.
Trong một năm qua, Vương Triệt đã trực tiếp trông ra đủ loại thảm thực vật cần thiết trên Mặc Ngọc Tinh.
Nhất là tại một chút bảo địa đặc thù.
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào một mình Vương Triệt thì loại công trình này là quá lớn nên anh sẽ làm không xuể.
Nhưng vì đã có Thần Quang Kình và Ma Cổ Mông nên viên Mặc Ngọc Tinh nho nhỏ này liền không đáng kể.
Vả lại, sau khi năng lượng bản nguyên bị kích hoạt, hệ thống Tự Nhiên của viên tinh cầu này cũng sẽ bị kích hoạt, vì vậy bản thân nó liền cấp tốc dựng dục ra các loại tài nguyên.
Dưới loại tình huống này thì chỉ cần tùy tiện tu luyện là cũng đều nhanh hơn xa so với ở chiến khu.
Vương Triệt khẽ nhíu mày, nói:
"Mi đã đánh nát ngọn núi do Trọng Kim Thạch ngưng tụ ra rồi làm tản mát khắp vùng đất màu mỡ này à?"
"Trọng Kim Thạch rơi mà vào bên trong vùng đất màu mỡ này thì chắc hẳn nó sẽ phá hư độ phì nhiêu của đất, vậy làm sao còn có thể có năng lượng nồng đậm như giếng phun được nhỉ? Chẳng lẽ phía dưới mảnh đất này là..."
Vương Triệt nhìn xem Huỳnh Mộng Linh đang nằm trên vai Hùng Bảo ngủ say, lúc này vẫn không có tỉnh lại.
Vương Triệt bước lên mặt đất, nói: "Phía dưới nơi này có cái gì đây? Có thể phát sinh phản ứng với Trọng Kim Thạch thì phía dưới này chắc hẳn sẽ có một loại khoáng mạch đặc thù! Đi thôi, đi xem một chút nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận